Tử Linh lúc này chỉ cảm thấy cả người nóng lên,lúc trước vốn đang tổn hao nhiều khí lực đột nhiên trở nên giống như gió mùa xuân tươi mát thổi qua mặt.
Tử Linh vô ý thức lau mồ hôi lạnh trên trán. Chỉ thấy Hàn Lập đặt một bàn tay dưới chiếc áo rộng thùng thình lên vai nàng, cũng hướng về phía nàng Mỉm cười.
Tuy rằng không biết Hàn Lập vì sao lại có vẻ trấn định như vậy nhưng cũng làm nội tâm đang bất ổn của Tử Linh trước nụ cười đó cũng bình phục lại không ít.
Nàng cắn chặt hàm răng, mặt ửng đỏ mang theo một nụ cười nhàn nhạt
“He he,nếu như ngươi đã thực sự muốn nàng ta.vậy được, lão phu thành toàn ngươi. Đừng nói hô mỗ không để cho ngươi cơ hội. Ngươi đã nói thế gian có vật gì đều có khả năng trao đổi. Như liền dùng hai kiện linh bảo trong tay ngươi để đổi lấy tự do cho Tử Linh nha đầu kia đi.” Hô lão ma thấy vậy không những không giận giữ, ngược lại còn cười rộ lên. Tiếp theo khí thế kinh người liền thu lại, mở miệng dùng công phu sư tử ngoạm.
Những tu sĩ khác nghe xong những lời này, cũng không cầm được phải trao đổi ánh mắt với nhau.
Ở đây bọn họ xem ra, lão ma quả nhiên căn bản không muốn thả Tử Linh rời đi. Nếu không,như thế nào lại nói ra cái điều kiện quá đáng như vậy.
Thông Thiên linh bảo là vật chí bảo ra sao kia chứ, cơ hồ mỗi một kiện xuất thế, nhất định sẽ làm tu chân giới biến thành một mảnh gió tanh mưa máu. Chính là các đại tông môn đại tu sĩ, nếu trong tay có một hai kiện phỏng chế linh bảo, ở bên ngoài liền có thể hoành hành không cố kị gì. Vậy mà Hô lão ma vừa mở miệng lại đòi lấy của đối phương hai kiện chân chính linh bảo, rõ ràng là một chút thành ý cũng không có.
Chẳng qua nói đi nói lại lão ma không có lập tức ra tay, đã xem như cấp cho đối phương mặt mũi không nhỏ rồi. Mà tiểu tử họ Hàn này mà trong tay thật sự có hai kiện linh bảo, thì cũng thật là hết chổ nói rồi. Nhưng nếu có là thật đi nữa thì với sức của một người cũng không thể làm cho Âm La Tông gà chó không yên như thế được.
Chuyện Âm La Tông tông chủ đã chết, xem ra cũng là chuyện chính xác.
Những tu sĩ khác trong lòng không ngừng nghĩ thầm, mà Tử Linh nghe xong được điều kiện như thế, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Nàng cũng biết giá trị linh bảo lớn đến như thế nào, cũng biết không ai có không thể đáp ứng điều kiện như thế.
“Dùng linh bảo trao đổi, đạo hữu nói ra điều kiện này không phải rất thái quá hay sao chứ. Điều kiện này xin thứ cho tại hạ không thể đáp ứng, Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, quả nhiên không chút nghĩ ngợi từ chối điều kiện này.
“Vậy dùng diệt tiên châu trên người ngươi để trao đổi cũng được.” Hồ lão ma cười lạnh một tiếng,. Sau đó nói thêm.
“Diệt tiên châu, tại hạ cũng vô pháp đáp ứng. Cho dù ta nguyện ý trao đổi, cũng sợ không có bảo vật này hộ thân, thì đạo hữu khi trao đổi xong rồi lấy cớ hạ sát thủ thì tại hạ phải làm sao đây”. Hàn Lập nhướng mày, vẫn là chậm rãi lắc đầu nói ra.
“Hắc hắc, ngươi vẫn còn có thể tự biết tình thế của mình đấy. Nhưng là trừ bỏ linh bảo cùng diệt tiên châu ra, ngươi còn có thể có bảo vật gì, làm cho lão phu coi trọng đây chứ. Bản tôn sống đã hơn một ngàn năm, cho dù Nhân Giới còn có vật làm cho lòng ta động lòng. Thì cũng không thể có ở trên người của ngươi.”Hô lão ma trên mặt mang theo vẻ châm chọc nói.
“Phải không, điều này thì cũng không nhất định. Không biết hô đạo hữu thọ nguyên còn có bao nhiêu?” Hàn Lập đột nhiên khẽ cười một tiếng nói.
“Lão phu thọ nguyên cho dù không còn nhiều lắm, nhưng để sống thêm ba bốn trăm năm, vẩn còn dư sức. Mà vấn đề này ngươi hỏi để làm cái gì?” Hô lão ma nghe vậy ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nói.
Nghe được lời ấy, Hàn Lập trên mặt hiện lên một tia thần bí, chỉ thấy môi khẽ nhúc nhích, nhưng không tạo ra âm thanh gì. thế nhưng lại truyền âm cho Hồ lão ma.
Mộc quan lão giả bên tai, lập tức vang lên thanh âm đàm thoại.
“Nếu cho hô hữu một cơ hội, có thể đem thọ nguyên lại kéo dài thêm bốn năm trăm năm nữa, không biết hô huynh hay không nguyện ý trao đổi phóng thích Tử Linh cô nương rời khỏi Ma cung.”
“bốn năm trăm năm, thứ ngươi nói chính là hồi dương thủy?” mộc quan lão giả vốn đang còn vẻ mặt cười lạnh, thân mình liền đứng thẳng lên, thần sắc chợt đại biến.
Vốn ở một bên xem náo nhiệt Phong lão quái cũng không thể nghe được nội dung truyền âm, nhưng vừa thấy lão ma như vậy cũng sửng sốt vội quay sang bên này xem xét.
Hướng chi lễ lúc này cùng đồng thời mở to hai mắt, cũng dùng ánh mắt hồ nghi quét về phía hô lão ma.
Hô lão ma lúc này mới phát hiện chính mình thất thố, tâm niệm vừa chuyển, mặt ngoài thần sắc lập tức khôi phục như thường, nhưng bên tai Hàn Lập lại tiếp theo vang lên thanh tiếng truyền âm của lão ma.
“Ở Nhân Giới có thể có linh dược kéo dài thọ nguyên như thế, nghe đồn chỉ có hồi dương thủy. Chẳng lẽ ngươi trong tay ngươi thậm chí có loại thuốc tiên này, nếu thực sự có linh dược này, bản tôn tự nhiên có thể thả cho nha đầu kia rời đi, ngược lại thậm chí còn có thể cho ngươi một ít ưu đãi.”
Lão ma lời nói đột nhiên trở nên nóng bỏng dị thường, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
“Hàn mỗ cũng không có thuốc hồi dương thuỷ này, nhưng loại thuốc này muốn luyện chế cần nguyên liệu chủ yếu là hàn tuỷ” nhiều thì không có chứ ít thì tại hạ cũng có được một phần. Hàn Lập bình tĩnh truyền âm trở về.
“Chính là có hàn tủy!” giọng nói Lão ma lộ ra vẻ thất vọng, hiển nhiên là hi vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.
“Tại hạ nếu thật sự có hồi dương thủy pha chế sẵn, thì cần gì cùng đạo hữu trao đổi, mà trực tiếp xuất ra cùng Hướng đạo hữu và Phong đạo hữu trao đổi, chỉ sợ hẳn là hai người sẽ lập tức mạnh mẽ trợ giúp tại hạ mang Tử Linh cô nương đi, nếu vậy thì đạo hữu cũng vô pháp ngăn trở. Đạo hữu đã nói vậy thì hẳn cũng biết phương pháp luyện chế hồi dương thủy Tuy rằng thái dương tinh hỏa khó tìm thật, nhưng đã có hàn tủy, lấy thế lực Thiên Ma Tông việc luyện chế ra hồi dương thủy vẫn là có hi vọng.Thế nào, Hàn mỗ dùng tài liệu này để trao đổi Tử Linh đạo hữu rời đi, xem ra làm cũng không tính là chiếm tiện nghi của hô huynh.” Hàn Lập đã định liệu trước nói ra.
Đối với những Hóa Thần tu sĩ đã đến đại hạn, chỉ sợ linh dược có thể kéo dài tuổi thọ so với một hai kiện linh bảo thì linh bảo thật ra không đáng nhắc tới. Hàn Lập cũng thật không tin hô lão ma thực sự không có chút động tâm. Nếu hắn không giữ lại chút bảo vật hộ mệnh thì việc muốn đem theo Tử Linh cùng rời khỏi ma cung quả thật có chút khó khăn. Đương nhiên sở dĩ hắn dám xuất ra vật ấy cũng là bởi vì đối phương đối với mình có vài phần kiêng kị. Nếu không hắn cũng không muốn, ngược lại lại kích động một một gã Hóa Thần kì tu sĩ ra tay đối với mình.
Hàn lập phía Đối diện truyền âm vừa dứt, ánh mắt lão ma chớp động không thôi, mặt lộ rõ vẻ trầm ngâm
Phong lão quái cùng hướng chi lễ liếc mắt lẫn nhau một cái, đều cùng từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ ngoài ý muốn. cũng đều không biết, hô lão ma cùng Hàn Lập rốt cuộc nói chuyện gì với nhau, thế nhưng lại làm cho khí thế hùng hổ của lão ma biến mất, bây giờ một chút giận giữ cũng không có.
Còn lại các Nguyên Anh tu sĩ khác cũng đồng dạng tò mò vô cùng. Nhưng bọn hắn ai cũng không dám mở miệng nói ra