Gừ! Gừ!
Tiếng rồng gầm bên trong địa cung vẫn vang lên liên tiếp, có điều không hề hỗn loạn như trước đó nữa, mãi tới ba canh giờ sau mới dứt hẳn.
Lúc này, cả ba đạo thân của Diệp Thành đã mở mắt dừng lại việc nhẩm niệm đại nhật như lai tịnh thế chú.
Lúc này Diệp Thành mới hoá giải được cấm chế của Long Nhất.
Bịch!
Thế rồi cơ thể của Long Nhất như mất hết sức lực ngã ra đất, lúc này cơ thể của nó chỉ to chừng mười mấy trượng.
Có điều dù cơ thể nhỏ đi nhưng sức mạnh Long hồn cũng tổn hại tám tới chín phần còn cơ thể của nó lại sáng bóng ánh vàng, không còn từng luồng khí vẩn đục như trước, trong đôi mắt hiện lên kim huy thuần khiết, không còn nét cuồng bạo khát máu hay sát niệm như trước nữa.
“Ừm, thế này dễ nhìn hơn”, Diệp Thành liên tục đi quanh Long Nhất, “ngươi nên cảm ơn ta, trước đó ngươi đen xì xì, giờ thì sáng sủa hơn hẳn rồi”.
“Nhất Phi Xung Thiên”, Long Nhất gầm gừ, nó bay vọt lên rồi cuộn mình lại.
Không lâu sau đó, linh hồn của phần cơ thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành hình người, mắt là mắt, mũi là mũi, điểm duy nhất không được bình thường đó chính là trạng thái của linh hồn thể, trông hết sức kì lạ.
“Đúng là thế này rồi”, Long Nhất đảo mắt nhìn địa cung, ánh mắt dừng lại trên người Lã Hậu sau đó nó bay vào trong.
A…!
Lã Hậu kêu gào, cả linh hồn đều bị Long Nhất nuốt chửng, còn Long Nhất cứ thế chiếm lấy cơ thể của Lã Hậu.
