Miêu Nghị truyền âm cười khổ nói:
– Từ ma ma nói gì kỳ, ngày đầu tiên khai trương, lần đầu tiên làm ăn, có là cái gì cũng không thể thành gian thương. Ma ma yên tâm, là hàng xóm với nhau, bình thường hay đi chỗ ma ma xin trà uống, có đắc tội ai cũng sẽ không đắc tội người, sẽ miễn phí tặng một món. Sau này có thứ tốt ưu tiên cho ma ma chọn trước, vĩnh viễn cho ma ma giá ưu đãi nhất, là vĩnh viễn. Từ ma ma còn phàn nàn nữa thì ta cũng đành chịu, hiện tại thật sự không có hàng.
Nghe Miêu Nghị chân thành như thế làm lòng Từ ma ma dễ chịu một chút nhưng vẫn liếc xéo hắn, nàng xoay người vung tay áo, hét lên:
– Các cô nương, về về, đừng đứng chung với đám nam nhân thối này!
Từ ma ma và các cô nương quay đầu đi.
Miêu Nghị ở đằng sau cười vẫy tay:
– Từ ma ma, đến giờ cơm ta sẽ tự mình mời người uống rượu mừng xin lỗi, đừng giận!
Một đàn oanh yến rời đi, Miêu Nghị mới thấy Ngọc Linh Chân Nhân, Ngọc Hư Chân Nhân vào đứng sau đám đông từ khi nào, hai người đang nhìn hắn.
Miêu Nghị cười cười chắp tay với mọi người:
– Xin lỗi các vị, hôm nay báu vật trấn tiệm đã hết hàng, mọi người đi nhìn cái khác đi. Ba ngày khai trương bán hạ giá lớn, đều là giá tiền ưu đãi nhất, mọi người cứ xem thoải mái.
Náo nhiệt một hồi mọi người vui vẻ tán đi khắp nơi. Các chưởng môn Vô Tướng tinh nhìn nhau, thỉnh thoảng liếc hướng Miêu Nghị. Nam Chấn chưởng môn Vô Tướng tông vuốt râu nhìn Miêu Nghị, thầm nghĩ đáng tiếc, đúng là nhân tài làm ăn, nếu có thể kéo vào Vô Tướng tông thì sẽ mưu lợi cho môn phái.
Đám nam nhân đa số nhìn ra những trang sức nếu có giá năm mươi phần trăm thì Ngưu cư sĩ há mồm đẩy lên năm mươi phần trăm nữa, chết bị hắn nói thành sống. Đám người biết rõ nhưng vẫn ngớ ngẩn tranh nhau mua.
Nam nhân đa số không có cảm xúc gì với đồ trang sức của nữ, mua về chỉ để dụ nữ nhân vui vẻ.
Bên ngoài dạo phố quả nhiên có hiệu quả tuyên truyền tốt, người chạy vào Chính Khí tiệm tạp hóa càng lúc càng càng đông, dần chật kín chỗ.
Miêu Nghị vẫy tay với một đệ tử Chính Khí môn cùng hắn đi ra hậu viện.
Ai ngờ bên tai nghe giọng Hoàng Phủ Quân Nhu:
– Ngươi mời ta đến chẳng lẽ bỏ khách lại đây?
Miêu Nghị quay đầu, đổ mồ hôi, quên mất nữ nhân này còn ở đây, tại hắn cứ lo kiếm tiền.
Miêu Nghị ra lệnh cho đệ tử kia:
– Đi hậu viện chờ ta một chốc.
Miêu Nghị trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Quân Nhu, chắp tay nói:
– Ngại quá, ngại quá, mới khai trương quá bận rộn nên tiếp đãi không đầy đủ, không đầy đủ, xin đừng để bụng. Cái đó, Bảo Liên, cùng Hoàng Phủ chưởng quầy đi dạo đi.
Bảo Liên tới gần, Hoàng Phủ Quân Nhu giơ tay ngăn lại:
– Không cần.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn bốn phía, nhiều người đi tới đi lui, một đống nam nhân thỉnh thoảng liếc trộm làm nàng rất khó chịu.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói với Miêu Nghị:
– Tìm một chỗ yên lặng tâm sự chút.
Miêu Nghị nhìn quanh, vươn tay nói:
– Thế thì mời lên lâu.
Hai người cùng ra đằng sau, bước lên cầu thang đi tới tầng hai, đúng là yên lặng nhiều, lên tầng ba thì vắng lặng.
Miêu Nghị đẩy mở cửa phòng, mời Hoàng Phủ Quân Nhu vào:
– Đây là phòng của ta trong cửa hàng, rất đơn sơ, chưa chuẩn bị thứ gì, không có cả chỗ ngồi, có gì sơ sẩy xin chưởng quầy thứ lỗi cho.
Hoàng Phủ Quân Nhu quét mắt bốn phía, đến ban công nhìn qua cửa sổ chạm rỗng thấy đường bên ngoài, nhìn kiệu của nàng. Hoàng Phủ Quân Nhu xoay người đến trước mặt Miêu Nghị, chậm rãi xoay quanh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Miêu đại động chủ bị Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn cả người ngứa ngáy, cười gượng:
– Ánh mắt của Hoàng Phủ chưởng quầy thật đáng sợ, chỉ là một món trang sức, Hoàng Phủ chưởng quầy yên tâm, ta đã bảo đảm với Từ ma ma là miễn phí tặng trang sức Mãn Thiên Tinh cho nàng.
Miêu Nghị thò tay vào trữ vật giới chỉ chợt nhớ đã giao Bảo Liên cất, không có ở chỗ hắn.
Miêu Nghị giơ tay nói:
– Hoàng Phủ chưởng quầy chờ chút, ta kêu người đưa tới ngay.
– Ai cần thứ miễn phí của ngươi?
Hoàng Phủ Quân Nhu khinh thường nói:
– Ta hỏi ngươi, có phải ngươi từng làm quan trong Thiên Đình?
– Hả?
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
– Không có, sao chưởng quầy hỏi câu này?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Ban đầu gặp ngươi cảm giác có khí độ bất phàm, người mang quan khí, không thống soái hàng vạn người thì không nuôi dưỡng được loại khí độ này, trông giống quan nhân từng nắm quyền to trong Thiên Đình.