Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, Hồ Phỉ Vân thì rất mờ mịt đáp ứng, không biết tại sao Lăng Hàn đột nhiên muốn khôi phục dáng dấp ban đầu.
Lăng Hàn nhanh chân đi ra ngoài.
Sa Nguyên đang muốn ra tay, nhưng ánh mắt liếc về cửa, liền ngẩn ra.
Lăng Hàn!
Sao có thể có chuyện đó, vì sao lại nhìn thấy hắn ở đây?
Từ khi Lăng Hàn tiến vào tinh không mộ lớn, liền không xuất hiện nữa, một năm sau Lẫm Thiên Tông sát hạch thu đồ đệ, tương tự không nhìn thấy Lăng Hàn hiện thân, bởi vậy rất nhiều người đều suy đoán Lăng Hàn chết ở trong tinh không mộ lớn.
Nhưng không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Lăng Hàn!
– Lăng Hàn!
Sa Nguyên hừ lạnh một tiếng, hắn muốn Lăng Hàn chết cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là đối phương may mắn đến kinh người, làm sao cũng không chết. Nhưng lần này, hắn sẽ đích thân ra tay, nhìn đối phương còn có biện pháp gì có thể thoát thân.
Người này có cơ duyên lớn, hắn nhất định phải chiếm được.
Đánh không lại?
Đùa giỡn, lúc trước Lăng Hàn tiến vào tinh không mộ lớn chỉ là Đại cực vị, hiện tại mới qua ba năm, lẽ nào hắn còn có thể nhất phi trùng thiên sao.
– Quá tốt rồi, lại có thể nhìn thấy ngươi ở đây!
Sa Nguyên cười gằn.
– Để ngươi tránh nhiều lần như vậy, lần này bản thiếu tự mình ra tay, chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn.
Lăng Hàn không khỏi bật cười nói:
– Sa Nguyên, ngươi cũng thật chỉ sống ở trong thế giới của mình!
Hiện tại Sa Nguyên và hắn chênh lệch, đã lớn như trời cùng đất.
– Vẻn vẹn qua ba năm, lẽ nào ngươi còn có thể hàm ngư vươn mình?
Sa Nguyên căn bản không tin, đối với Thần linh mà nói, ba năm thực sự là cực kỳ ngắn ngủi, căn bản ngay cả một tiểu cảnh giới nhỏ cũng không thể vượt qua.
– Sa sư đệ, ngươi nhận ra người này?
Năm người đối phương hiển nhiên đều là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, hơn nữa đều là đệ tử trọng điểm, tuy rằng thiên phú không sánh được đệ tử hạt giống, Nhưng cảnh giới Nhưng không thấy đến thấp.
Năm người này đều là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, hơn nữa đều là đệ tử trọng điểm, bọn họ chí ít cũng là thiên tài Tam Tinh.
Bởi vậy, tuy Quý Chính Bình bị một mũi tên trọng thương, nhưng bọn họ không có vì vậy mà sợ sệt, sức lực vẫn rất đủ.
– Nhận thức, một nhà quê khai thiên tới!
Sa Nguyên khinh thường nói.
– Ồ!
Bốn người khác cũng gật đầu, đối với Lăng Hàn tự nhiên mất đi hứng thú.
Nếu như là thế lực lớn đưa truyền nhân vào tiểu thế giới lại khai thiên mà đến, vậy thì trâu bò, nhưng Sa Nguyên đã nói “nhà quê”, vậy nói rõ Lăng Hàn chỉ là thổ dân của tiểu thế giới, tại Thần Giới không có chút căn cơ, vậy tự nhiên không cần để ở trong lòng.
– Nếu có cừu oán với Sa sư đệ, vậy liền giao cho Sa sư đệ tới đối phó!
Thanh niên áo lam nói, hắn nhìn chằm chằm trong phòng, để hắn kiêng kỵ chính là cao thủ bắn thương Quý Chính Bình.
Đám người Mạnh Vi kỳ quái, sao Lăng Hàn đột nhiên hoàn toàn biến dạng? Nếu không phải hắn ăn mặc không thay đổi, lại bị xưng là “Lăng Hàn”, rất tương tự Hàn Lâm, bọn họ sẽ hoài nghi có phải Lăng Hàn đã sớm trốn ở trong phòng hay không.
– Cực kỳ tình nguyện!
Sa Nguyên nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Nói thật, kỳ thực hắn cũng không muốn tiến vào Lẫm Thiên Tông.
Ở điểm Tinh Thành, hắn là công tử bột đỉnh cấp, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, dù cho xông ra đại họa gì, cũng có cha bảo bọc hắn. Nhưng ở Lẫm Thiên Tông thì sao?
Gốc gác của hắn thật không tính là gì, nơi này có quá nhiều đời sau, truyền nhân của Tinh Thần Cảnh, để hắn hoàn toàn không có cảm giác ưu việt.
Đi tới Lẫm Thiên Tông, hắn thật giống như từ đám mây rơi xuống bùn đất, cảm giác ưu việt hoàn toàn biến mất.
=================