Bây giờ nhà cậu ba Nguyễn nói chắc chắn không phải quay về nhà họ Đường, mà là về nhà của bọn họ.
Cậu ba Nguyễn hơi đứng lên, muốn lái xe rời đi.
“Dừng lại.”
Tô Khiết hoàn hồn, liên tục kéo tay anh lại, muốn ngăn cản động tác của anh.
—
Alo. Lịch đang vẫn là 9h30 hàng ngày nha các chế. ^^
Nguyễn Hạo Thần di chuyển tầm mắt nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt lại: “Tô Khiết, lúc này em kêu dừng, em cảm thấy là có khả năng không?”
Anh nắm lấy tay của Tô Khiết nhanh chóng rời xuống dưới, di chuyển đến vị trí rõ ràng đã nổi lên phản ứng của anh: “Em không sợ là nó nhịn gần chết ư…”
Hai mắt của Tô Khiết chợt lóe lên, đột nhiên cảm giác mặt có chút nóng, tay lại càng nóng hơn. Tô Khiết muốn rút tay của mình về, nhưng mà anh cứ cầm mãi không chịu buông ra.
“Tô Khiết, tối ngày hôm nay em xuống đây thì anh đã không có ý định thả em trở về.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng khàn đi mấy phần. Nếu như cô không xuống thì cũng thôi đi, cô đã đi xuống rồi, vậy thì anh không có ý định để cho cô trở về.
Cô đi xuống, vậy thì nó biểu đạt cô để ý đến anh, biểu đạt là cô cũng muốn anh.
Giờ phút này, lời nói của cậu ba Nguyễn nghe có chút cảm giác thổ phỉ.
Đôi môi của anh đến gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, lại chậm rãi nói nhỏ một lần nữa: “Cho nên em ngoan ngoãn nghe theo anh đi, hay là muốn để anh phải dùng sức mạnh ép em đi?”
Lời nói này của cậu ba Nguyễn có cảm giác như bọn cướp bóc, hơn nữa còn là loại cướp bóc lưu manh.
Tô Khiết sững sờ, cô đây là đang tự đưa mình vào hang sói hả? Sớm biết như vậy thì cô đã không đau lòng vì anh rồi.
Ý của anh là nếu như cô không chịu đi cùng anh thì anh sẽ dùng sức mạnh để ép buộc cô đó ư?
Cái người này từ sáng đến tối có thể làm chút chuyện đàng hoàng được không hả?