Mọi người vừa nghe thì đều ngây ra.
Đây là diễn viên rất nổi tiếng, người bình thường căn bản không mời được.
Nghe nói bản lĩnh nghệ thuật của người này rất cao, hơn nữa không thích tiền không háo sắc, gần như vô dục vô cầu, chỉ là theo đuổi nghệ thuật mà hát kịch, căn bản không sợ bất cứ phú hào nào, càng sẽ không vì cường quyền mà cúi mình.
Vậy nên, muốn mời được người này, độ khó rất lớn.
Trước đây không biết có bao nhiêu người muốn nghe Vu Sùng Lâu hát một vở, nhưng căn bản không nghe được, có thể nói, ở lĩnh vực hát kịch hoàng mai, Vu Sùng Lâu chính là người đứng đầu, đương thế không ai địch lại được.
Thật không ngờ Đinh Hồng Diệu có bản lĩnh thật lớn, vậy mà thật sự mời được diễn viên nổi tiếng như Vu Sùng Lâu.
Mọi người đều giơ ngón cái, khâm phục sát đất.
Trong lòng Đinh Nhị Tiến không biết có cảm giác gì.
Ông ta đương nhiên muốn xem màn biểu diễn đặc sắc của Vu Sùng Lâu, nhưng ông ta càng hy vọng là Giang Nghĩa mời tới, chứ không phải do Đinh Hồng Diệu mời tới.
Đây tính là gì chứ?
Đây rõ ràng là tới khoe khoang, tỏ vẻ uy phong.
Nhìn thì hòa khí, thật ra là muốn chứng minh cho người khác thấy, Đinh Hồng Diệu anh ta có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Những ngày này, Đinh Hồng Diệu đã thua Giang Nghĩa mấy lần.
Tối nay, anh ta phải lấy lại toàn bộ mặt mũi đã thua trước đó, đồng thời nói cho tất cả mọi người, ở trong thế hệ hậu bối, Đinh Hồng Diệu anh ta mới là người đứng đầu, Giang Nghĩa còn không đủ nhìn.
Vậy nên, nhìn trông Đinh Hồng Diệu mời Vu Sùng Lâu là để chúc sinh nhật cho Đinh Nhị Tiến, trên thực tế chỉ là tới khoe khoang, tới trả thù.
Điểm này, người tinh mắt đều có thể nhìn ra.