Mạnh Vi tỉ mỉ so sánh hai phần, phát hiện không sai một chữ, liền gật đầu nói:
– Hợp tác cùng soái ca chính là bớt lo! Uy uy uy, chúng ta hợp tác cũng tuyên cáo một giai đoạn, không bằng đánh pháo biệt ly đi, lão nương nhịn rất nhiều ngày, ngứa chết rồi!
– Lăn!
Lăng Hàn thu một bản, để nguyên bản lại cho đối phương luôn, ngược lại vừa đụng sẽ toái.
– Lẽ nào mị lực của lão nương giảm xuống?
Vẻ mặt của Mạnh Vi cổ quái.
– Không thể nào đâu, ngực không nhỏ, lưng không to, cái mông còn căng như trước, sao phao không được soái ca này? Lẽ nào, tên kia không thích nữ nhân… tê!
– Ta nghe được đó!
Lăng Hàn tức giận nói.
– Đội trưởng! Đội trưởng!
Có người đột nhiên kinh hô, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.
– Ồn ào cái gì, trời lại không sụp, dù sụp, không phải còn có vị soái ca này nâng sao?
Mạnh Vi nói.
– Có một lọ đan dược không hư!
Người bên kia kêu lên.
– Cái gì!
Mạnh Vi cũng nhảy dựng lên, vọt tới.
Ngay cả Lăng Hàn cũng có chút ngạc nhiên, đi theo phía sau.
Ở đây phần lớn đan dược đều thành tro, nhưng có một lọ không hư, dù là người không hiểu Đan Đạo, cũng có thể đoán ra bình đan dược này bất phàm, mới có thể tồn tại thời gian dài như vậy.
– Cuồng Dã Huyết Linh Đan?
Mạnh Vi tiếp nhận bình thuốc, đọc nhãn mác phía trên.
– Đây là đan dược gì?
Tất cả mọi người lắc đầu, bọn họ không có nghe nói qua.
– Ha hả, này là kỳ dược ở Nhật Nguyệt Cảnh, có thể để Nhật Nguyệt Cảnh đề thăng một tiểu cảnh giới nhỏ, tiết kiệm mấy vạn năm thời gian a.
Một thanh âm đột nhiên vang lên, giải thích.
– Ai!
Chúng nhân lập tức quay đầu, nhìn ra cửa.
– Tại hạ Quý Chính Bình.
Ngoài cửa một người, nhưng bởi vì nơi này rất tối, bởi vậy tia sáng từ sau lưng hắn chiếu vào, chỉ có thể thấy một đường viền đen kịt, nhưng vẫn có thể phân biệt ra, người này rất thon dài.
Người này dừng một chút, mới nói:
– Giao Thần Đan ra, có thể cho các ngươi một con đường sống.
– Bằng không thì sao?
Mạnh Vi hỏi.
– Bằng không?
Quý Chính Bình cười cười, tay phải hắn mở ra, lòng bàn tay đã nâng một vật lớn chừng trứng gà.
– Này là Phúc Độc Bạo Đan, một khi ném ra liền lập tức bạo tạc, tiếp đó tản mát ra độc tính cường đại, tin tưởng ta, dưới Nhật Nguyệt Cảnh, bất kể là người hay yêu thú, chỉ cần ngửi trúng một tia, ở trong nửa cái hô hấp sẽ độc phát thân vong, tuyệt không có một chút xíu ngoài ý muốn.
Bọn người Mạnh Vi kinh hãi, đối phương cũng không nói dối, Phúc Độc Bạo Đan quả thực đáng sợ như thế, bất quá, vật trong tay đối phương rốt cuộc có phải Phúc Độc Bạo Đan hay không, này là cái dấu hỏi.
– Cho các ngươi nửa nén hương thời gian suy nghĩ, nếu không giao Thần Đan ra, ta không thể làm gì khác hơn là ném Phúc Độc Bạo Đan vào.
Quý Chính Bình cười ha hả nói.
– Ta ghét nhất giết người, nên các ngươi không nên bức ta!
Ai cũng không biết hắn nói thật hay giả, nhưng vạn nhất là thật, vậy thì quá đáng sợ!
Bọn người Mạnh Vi không dám vọng động, bọn họ đều là người liếm huyết trên lưỡi đao, nhưng cũng vì như vậy, bọn họ càng yêu quý sinh mệnh.
Chỉ cần sống, tất cả đều có khả năng, nhưng nếu mất mạng, vậy thì cái gì cũng mất.
Lăng Hàn nhướng mày, hắn cũng không có thể kết luận Quý Chính Bình là đang hư trương thanh thế, hay là thật có đại sát khí. Hắn không sợ, nhưng nếu để đám người Mạnh Vi dính líu vào lại khác.
Đã như vậy, hắn lặng yên lui ra sau một chút, tiếp đó tế xuất Diệt Long Tinh Thần Tiễn.
====================