“Trúc Linh, em xong chưa? Em ở trong đấy không sao chứ?”
“Em đang thay quần áo, anh đợi em một chút”
“Trúc Linh?”
Lời này, rất quen, không phải vừa rồi mới nói qua sao?
Tốc độ giống nhau, giọng điệu cũng giống nhau.
“Đợi một chút, em sắp xong rồi”
Cố Thành Trung lại nghe thấy câu này, trái tim run rẩy, trực tiếp đạp cửa ra.
Bên trong làm gì có bóng dáng của Hứa Trúc Linh, mà là một người đàn ông to lớn, đang run rẩy cầm điện thoại nhìn anh.
Trong điện thoại, đang phát lại đoạn ghi âm vừa rồi.
“Hứa Trúc Linh đâu?”
Cố Thành Trung nắm lấy cổ áo anh ta, vô cùng tức giận.
lầu bếp Linh đã sớm rời đi từ cửa sau rồi, cô ấy đoán anh sẽ vào đây, nên bảo tôi đến đây câu giờ. Tôi… tôi cũng là bị ép buộc mà thôi, xin anh tha cho tôi”
“Chết tiệt”
Cố Thành Trung không muốn lãng phí thời gian với anh ta, sải bước lao ra ngoài.
“Các người cũng giúp cô ấy lừa tôi, nếu như Trúc Linh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xé xác các người.”
Khi đi qua Gordon và bếp phó, anh trừng mắt với bọn họ, toàn thân đầy khí tức đáng sợ.
Hai người nhìn nhau, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Bọn họ đã già rồi, không thể giữ được cái mạng già này, thật sự sống quá vất vả mà.
Cố Thành Trung lập tức bảo thư ký điều tra hành tung của Hứa Trúc Linh, phát hiện cô đặt vé máy bay về Đà Nẵng lúc hai giờ mười phút.
Khoảng cách từ đây đến sân bay không quá mười mấy phút, bây giờ máy bay chắc đã chuẩn bị cất cánh rồi, anh muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Lập tức liên lạc với máy bay tư nhân, tôi muốn đến Đà Nẵng cùng giờ với em ấy. Ngoài ra, giúp tôi điều tra xem bên kia thế nào rồi, chú An đâu?”