Liêm Trinh vuốt râu, mặt đầy ý cười. Tuy rằng Lâm Minh và hắn không có quan hệ gì, thậm chí hắn hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Minh. Tuy nhiên bất kể nói như thế nào, Lâm Minh cũng là từ Phượng Minh Cung bọn họ đi ra.
– Ha ha, bất kể nói như thế nào, Yến Phượng Tiên ngươi không công không thể không! Đúng rồi, Liêm Trinh, ngươi lại qua 80, 100 năm liền lui xuống đi.
Hỏa Liệt Thạch đột nhiên quay đầu nói với Liêm Trinh.
Liêm Trinh sửng sốt một chút, trong lòng lập tức hiểu được ý của Hỏa Liệt Thạch. Mà Phượng tiên tử cũng là trong lòng căng thẳng. Nàng cũng ý thức được Hỏa Liệt Thạch có thể muốn nói gì, điều này làm cho nàng hai tay hơi hơi xiết chặt, hít sâu một hơi.
Rốt cục đến thời điểm này rồi sao?
– Ừm, già rồi. Ta đại khái còn có vạn năm tuổi tho, tuy rằng hy vọng không lớn, nhưng là phải đánh liều một phen Thánh Chủ trung kỳ này. Lần này thoái vị, ta sẽ bắt đầu bế tử quan…
Liêm Trinh thở dài một hơi, nhìn những thiên tài trên Phong Thần Đài, trong đó hơn phân nửa thành tựu tương lai sẽ cao hơn chính mình.
Cho dù là những người đã bị đào thải kia, tương lai bọn họ cũng có khả năng trở thành Thánh Chủ.
Mà hắn lại đã mặt trời sắp lặn, khó tránh khỏi sinh lòng cảm khái.
Hỏa Liệt Thạch tuổi cũng không nhỏ, nghe thấy Liêm Trinh cảm khái cũng lòng có điều đồng cảm, thở dài:
– Người tập võ chúng ta, cả đời đều tranh mệnh với trời, có khả năng thông thiên lại cũng không chịu nổi năm tháng trôi đi, tuổi thọ hết hóa thành đất vàng. Một thân tu vi cũng là không, ai đều sẽ không cam lòng. Đây cũng là một trong những nguồn động lực để chúng ta thời thiếu niên mạo hiểm các loại nguy hiểm ngã xuống, vào sinh ra tử, thăm dò con đường võ đạo. Bế tử quan cũng tốt, một lòng tiềm tu vẫn là có khả năng đột phá.
Nhắc tới đại nạn của người tu võ, giọng điệu của Hỏa Liệt Thạch cũng trầm trọng hơn một chút, không có già mà không làm gương như vừa rồi.
– Cho dù đột phá cũng là kéo dài hơi tàn vài năm mà thôi.
Liêm Trinh tự giễu cười cười, tuổi của hắn còn lớn hơn Hỏa Liệt Thạch rất nhiều.
– Hỏa trưởng lão, ngài nhắc tới cái này là muốn hỏi người được chọn hạ giới của Phượng Minh Cung chủ hả?
Liêm Trinh không kiêng kỵ gì, trực tiếp chỉ ra.
– Không sai!
Hỏa Liệt Thạch gật gật đầu, với vị trí Thái thượng trưởng lão của hắn, quyền lực quyết định Cung chủ một phân cung vẫn là phải có, tuy nhiên vẫn phải tôn trọng ý kiến của Liêm Trinh một chút. Liêm Trinh tuy rằng địa vị thấp hơn hắn rất nhiều, nhưng bối phận lại rất cao, xuất phát từ điểm này cũng phải thông báo một tiếng.
– Ta muốn chọn Yến Phượng Tiên.
Hỏa Liệt Thạch nói thẳng.
Cho dù là Phượng tiên tử sớm có chuẩn bị tâm lý, nghe thấy tin tức này vẫn là tâm tình khó thể bình tĩnh. Nàng cũng là một nữ nhân có dã tâm, nếu không không có khả năng với một thân phận xuất thân bình dân ở Phượng Minh Cung cùng Tiêu Cửu Dương thâm căn cố đế tranh đoạt ngôi vị Cung chủ.
Trở thành cung chủ, nắm giữ tài nguyên của một cung, đãi ngộ đạt được cùng với Phó cung chủ không thể so sánh. Đối với tu luyện ngày sau của mình cũng có lợi thật lớn.
Nhưng mà Phượng tiên tử cũng biết, hy vọng mình thành công lên ngôi phi thường xa vời, bởi vì Tiêu Cửu Dương chẳng những có sự duy trì của Tiêu gia – một trong ba gia tộc lớn Phượng tộc thượng cổ hơn nữa hắn ta ở Phượng Minh Cung còn có rất nhiều vây cánh. Ngay cả thực lực bản thân hắn ta so với mình cũng chỉ hơn chứ không kém!
Dưới loại tình huống này, Phượng tiên tử muốn thắng, rất khó!
Nhưng là không nghĩ tới hôm nay, cái ngày này thật sự có thể đến. Có Hỏa Liệt Thạch lên tiếng, chuyện này không sai được!
Nên biết, mình hiện tại chỉ là nửa bước Thánh Chủ, cách cảnh giới Thánh Chủ chỉ kém một bước vào bậc cửa. Nếu như định ra vị trí người thừa kế Cung chủ của mình, như vậy Phượng tộc thượng cổ tự nhiên sẽ phê xuống tài nguyên, toàn lực trợ giúp mình đột phá cảnh giới Thánh Chủ. Bởi vì dựa theo quy định của Phượng tộc thượng cổ, Cung chủ 72 phân cung đều phải là Thánh Chủ sơ kỳ!
Liêm Trinh cười ha hả nói:
– Phượng Tiên tuổi còn trẻ đã nửa bước Thánh Chủ, trong vòng trăm năm có hy vọng Thánh Chủ! Chỉ cần đột phá Thánh Chủ, về tình về lý vị trí này Phượng Tiên ngồi lên đều có thể nói thông. Có Hỏa trưởng lão lên tiếng, lại càng vững vàng chắc chắn. Chỉ là… Hỏa trưởng lão, Cửu Dương cũng là không tồi, vẫn hy vọng Hỏa trưởng lão đối với Cửu Dương cũng có thể có một sự bố trí thích đáng.
Tiêu Cửu Dương là nhân vật trọng yếu của Tiêu gia, Liêm Trinh làm người khéo đưa đẩy, tự nhiên cũng không muốn đắc tội Tiêu gia.
Hỏa Liệt Thạch nói:
– Tiêu Cửu Dương lão phu cũng sẽ an bài một vị trí xấp xỉ. Đúng rồi, Yến Phượng Tiên. Ngươi có nguyện ý đến tổng bộ Phượng tộc thượng cổ không? Nếu nguyện ý, tổng bộ sẽ cho ngươi an bài vị trí không kém Cung chủ phân cung.
– Vãn bối nguyện ý ở lại Phượng Minh Cung!
Phượng tiên tử không có bao nhiêu do dự liền nói thẳng. Phượng Minh Cung là gốc rễ của nàng, rất nhiều đệ tử, người ủng hộ của nàng đều ở Phượng Minh Cung, sao có thể dễ dàng rời đi?
Hơn nữa lên làm Phượng Minh Cung chủ cũng là tâm nguyện của nàng từ rất lâu đến nay, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
– Tốt, vậy chuyện này liền định ra. Yến Phượng Tiên, chính ngươi cũng phải cố gắng, khi kỳ hạn đổi vị tới, nếu như ngươi còn không tới Thánh Chủ, vậy lão phu cũng lực bất tòng tâm. Bên phía tổng bộ, sẽ tận lực duy trì ngươi tu luyện!
Có lời của Hỏa Liệt Thạch tương đương là cầm Thánh chỉ. Hỏa Liệt Thạch tuy rằng tính cách vênh vang, thoạt nhìn có chút không đáng tin, nhưng lời nói ra lại chưa từng nuốt lời.
– Cảm ơn Hỏa trưởng lão.
Phượng tiên tử mừng rỡ nói. Vốn là cho dù không có tông môn duy trì, nàng trong vòng trăm năm cũng có thể thành tựu Thánh Chủ. Hiện tại lại càng không có vấn đề gì.
Giờ khắc này, tâm tình của Phượng tiên tử vô cùng phức tạp. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, năm đó tiếp dẫn Lâm Minh chỉ là bồi dưỡng một người duy trì, nguyên bản cho rằng ít nhất phải bồi dưỡng trăm năm mới có thể trở thành một trợ lực lớn cho mình. Nhưng là hiện tại, chỉ vẻn vẹn mấy năm nàng liền bởi vì Lâm Minh, trực tiếp được tiến cử thành Phượng Minh Cung chủ!
Vận mệnh thật sự quá kỳ diệu!
***
Lâm Minh đã bắt đầu leo lên bậc thứ ba Phong Thần Đài. Hắn vững bước đi lên, dường như không có gì có thể ngăn cản hắn.
Mà đúng vào lúc này, thiếu nữ song sinh dưới Phong Thần Đài hô lên:
– Thanh niên áo đen vũ khí là kiếm, xếp hạng top 100 Phong Thần Bảng, tên là “Nha” cũng là một đòn miểu sát tinh thần thể ở bậc thứ hai. Vòng bán kết lần này, cao thủ thật sự quá nhiều!
– “Nha” giống như Lâm Minh, tốc độ leo lên không nhanh, nhưng là chiến lực kinh người. Hai người như cùng một khuôn, hơn nữa bọn họ còn là cùng ra từ Chân Võ Đại Thánh địa. Thật sự là trùng hợp kinh người. Ta đoán bọn họ ở thế giới thật là bạn tốt cũng chưa biết chừng!
Hai thiếu nữ song sinh luân phiên giới thiệu, thanh âm giòn tan, hết sức êm tai.
– Xuất thân của “Nha” cũng là khó bề phân biệt, còn ly kỳ hơn so với Lâm Minh. Hắn rồi lại là một võ giả tự do, cũng chính là tán tu thường nói. Trời ạ, tán tu! Quả thật không thể tin nổi. Tuy nhiên ta đoán, hắn hẳn là có một vị sư phụ hùng mạnh không muốn công khai tên họ đang dạy hắn. Nếu không một người là không có khả năng đi đến một bước này!
Hai mặt đông, nam Phong Thần Đài đều có võ giả đang leo lên. Long Nha bị phân đến bên kia Phong Thần Đài, cùng với Lâm Minh không thể nhìn thấy lẫn nhau.
Hai người đều nghe thấy giới thiệu của thiếu nữ song sinh, mỉm cười. Giữa hai người bọn họ cũng có cảm giác tinh tinh tương tích. Thiếu nữ song sinh nói không sai. Thần Vực đệ nhất hội võ lần này, quả thật là cao thủ nhiều như mây, Lâm Minh cũng không dám nói mình cuối cùng có thể đi đến một bước nào. Chỉ riêng một tên Long Nha đã sâu không lường được, phía sau còn có mấy vị truyền nhân Thiên Tôn, cạnh tranh phi thường kịch liệt. Nhưng Lâm Minh cũng cảm thấy phi thường hưng phấn!