– Ta đã nói, người ta có hai thê tử như hoa như ngọc, có một cái càng đẹp đến kinh người, ai thấy cũng sẽ động tâm, sao có thể bị đội trưởng mê hoặc.
– Bất quá, song phi đưa tới cửa cũng không muốn, xem ra, vị Hàn thiếu kia thưởng thức rất cao.
Thủ hạ của Mạnh Vi đều cười ha ha, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết tính cách của đội trưởng mình.
– Các ngươi có ý tứ, nói là đẳng cấp của lão nương không đủ sao?
Mạnh Vi quấn áo choàng, tiếp tục tác phong bưu hãn của mình.
Những thủ hạ kia đều cười trộm, bọn họ cùng Mạnh Vi xuất sinh nhập tử, có thể nói như thân huynh đệ, chị em ruột, tự nhiên sẽ không có gì kính sợ nàng, nhưng cái nào cũng nguyện ý vì nàng mà chết.
Vết sẹo trên người Mạnh Vi, có ít nhất một nửa là vì bọn họ mà lưu lại.
Nàng hùng hùng hổ hổ, muốn tìm bất mãn tự nhiên khó chịu, sau khi mắng một trận, lưu lại một câu “lão nương tự mình giải quyết”, liền chạy vào trong lều.
Thủy Nhạn Ngọc xấu hổ khó dằn, đầu giấu ở trong lòng Lăng Hàn, nói thật nhỏ:
– Tại sao có thể có người như vậy?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Nếu như Mạnh Vi là nam nhân, ngươi còn sẽ nói như vậy sao?
Thủy Nhạn Ngọc suy nghĩ một chút mới nói:
– Nam nhân mà nói, tuy cũng quá phong lưu, nhưng sẽ không để cho người kinh ngạc như vậy.
Lăng Hàn gật đầu:
– Có thế nói, vì sao sự tình đồng dạng, nam nhân làm rất bình thường, nữ nhân lại bị chỉ trích?
Quan niệm của Thủy Nhạn Ngọc tự nhiên không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn chuyển biến, nàng chỉ lắc đầu nói:
– Ngược lại, ta là không thể tiếp thu!
– Đó là tất nhiên, ngươi đã có phu quân hoàn mỹ như ta, chẳng lẽ còn muốn tìm nam nhân khác?
Lăng Hàn cười, kéo nàng vào trong lòng, hưởng thụ người ngọc ôn nhuận.
– Phi!
Thủy Nhạn Ngọc gắt hắn, tên này thực sự là miệng chó không mọc được ngà voi.
Sau một đêm, chúng nhân tiếp tục lên đường.
Tuy đã trải qua chuyện ngày hôm qua, nhưng Mạnh Vi nửa điểm cũng không có để ở trong lòng, da mặt quả nhiên đủ dày, bằng không nàng cũng sẽ không chạy đến trước mặt một người đàn ông xa lạ, tự mình cởi tinh quang, nói muốn yêu yêu.
Nàng không biết xấu hổ, nhưng Thủy Nhạn Ngọc lại đỏ mặt, bị tác phong hào phóng của nữ nhân này gây sốc.
Bọn họ không ngừng đi lệch khỏi quỹ đạo Hoàng Tuyền, lại đi chừng mấy ngày, phía trước xuất hiện một trang viên.
– Cẩn thận!
Mạnh Vi nhắc nhở.
– Trăm năm trước, chúng ta ở đây gặp phải một đám yêu thú, chỉ tiến nhập một khu vực nhỏ, đã bị giết tơi bời, phải lui lại.
Lăng Hàn kỳ quái nói:
– Ngươi đã không thể đi vào trang viên kia, thì làm sao biết nơi này có đan dược?
– Hắc hắc!
Mạnh Vi lộ ra vẻ đắc ý.
– Lão nương tu luyện một loại công pháp đặc thù, có thể phóng xuất một tia thần niệm, hoạt động ở trong phạm vi nhất định, cấm chế thông thường cũng không thể ngăn cản được!
Lăng Hàn không khỏi nhìn nàng một cái, môn công pháp này quả thực không tệ, có thể không cần lấy thân phạm hiểm liền thăm dò được khu vực không biết.
– Nhìn tình huống bây giờ ra sao?
Hắn nói.
Mạnh Vi gật đầu, nàng nhắm mắt lại, như biến thành một tượng đá.
Di?
Lăng Hàn mẫn cảm tra giác được, có vật gì đó từ trên người Mạnh Vi chui ra, vô ảnh vô hình, tự nhiên nhìn không thấy sờ không được, chỉ có thần thức mới có thể cảm ứng được nó tồn tại, nhưng phải cách rất gần, xa hơn một chút liền không cảm ứng được.
Qua thật lâu, Mạnh Vi đột nhiên mở mắt nói:
– Trong đó quả nhiên vẫn còn đám yêu thú kia, có một con yêu thú bị lão nương tước mù mắt, đến bây giờ lão nương còn nhớ rõ.
– Là cảnh giới gì?
Lăng Hàn hỏi.
– Phần lớn là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, chỉ có mấy con là Đại cực vị.
Mạnh Vi nói, tiếp đó vỗ vỗ vai Lăng Hàn. ================