Nếu như sớm biết sẽ xuất hiện tình huống này, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn hộp gỗ, không tới mức chuyện tới nơi mới bối rối vội vàng.
Thanh Linh Mộc chế thành hộp gỗ dù không tệ, nhưng nếu để thời gian dài, vậy dược hiệu của một chút Hồng Chúc Quả cũng sẽ trôi hết, chờ sau này Dương Khai xử lý đơn giản một chút, mới tránh xảy ra chuyện đó.
Nhưng trước mắt hắn không có thời gian mà làm, đành tạm chấp nhận thế này, đợi rảnh tay rồi tính.
Hơn nữa, bị chậm trễ một chút, hắn cũng đành bỏ qua kế hoạch truy sát Lục Diệp, đối phương đã sớm chạy khỏi phạm vi thần niệm, không biết trốn chỗ nào.
Ở bên ngoài khe núi, mấy mảnh Hồng Chúc Quả trải qua trận tranh giành hỗn loạn, cuối cùng rơi vào mấy nhà. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Những tinh anh cướp được mảnh Hồng Chúc Quả đều mừng ra mặt, những người không cướp được thì đấm ngực giậm chân, thở dài không thôi, trong mắt bắt đầu lấp lóe hung dữ. Còn trên chiến trường ban đầu, nằm lại 7-8 thi thể, đều chết rất thảm, không biết bị ai đánh chết trong quá trình tranh giành.
Vừa rồi tràng cảnh hỗn loạn, các loại bí bảo võ kỹ đều bùng lên, mỗi người dốc hết sức, căn bản không còn lòng dạ chú ý những người khác, cho nên thế lực có người chết biết rõ kẻ thù trước mắt, lại bất hạnh không xác định được mục tiêu, lại không dám hành động tùy tiện, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mấy mảnh Hồng Chúc Quả bị người giành được thu vào trong nhẫn không gian, mọi người lại không hẹn mà cùng chạy tới khe núi.
Bọn họ đều thấy rõ có một mảnh Hồng Chúc Quả bắn vào trong này, thẳng đến lúc này mới rút tay ra tiếp tục tranh giành.
Nhưng bên trong khe núi tràn ngập sương mù đỏ, ở bên trong không thể thấy được thứ gì bằng mắt thường, thần niệm thả ra, đủ loại thần thức giao nhau, thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng hừ nặng bị kẻ khác đánh lén, dẫn tới mọi người không dám thả thần thức ra quá xa.
Tìm cả buổi, thẳng đến khi sương mù đỏ trong khe núi dần tan, cũng không ai tìm được mảnh Hồng Chúc Quả bay vào, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn những người khác, âm thầm cảm thấy ngoài mình ra, những thế lực khác đều có thể chiếm được mảnh Hồng Chúc Quả cuối cùng, nhưng không có lộ ra.
Dương Khai thầm sảng khoái, vốn hắn đang nghĩ lấy được mảnh Hồng Chúc Quả thì làm sao thoát thân, không ngờ sương mù che phủ khe núi lại giúp đỡ cho hắn. Hiện tại mọi người còn sống đều tụ tập ở đây, hắn tự nhiên có thể thoải mái đục nước béo cò.
Đại Diên lại lén liếc Dương Khai, thầm cau mày.
Nàng nhớ lúc tranh giành Hồng Chúc Quả, Dương Khai còn đang trong cảm ngộ, nếu Hồng Chúc Quả bay về phía bên này, vậy có khả năng lấy được nhất chính là Dương Khai.
Tuy nhiên nàng không có chứng cớ, càng không thể bán đứng Dương Khai, cho nên chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, thần sắc bình thường đứng đó.
Không chỉ mỗi mình Đại Diên có hoài nghi này, tuy nhiên bọn họ cũng giống Đại Diên, không thể nào xác định chân tướng. Dù có lòng muốn hỏi Dương Khai, nhưng dù sao Dương Khai ở cùng với Ngụy Cổ Xương, những người hoài nghi đều không dám làm bừa.
– Các vị, các vị… Lý Ấu Nam Dược Đan Môn vẻ mặt chua xót, bỗng nhiên đứng ra, chắp tay xung quanh nói: – Các vị xin nghe một lời của Lý mỗ.
Mọi người đều lạnh lùng nhìn hắn, các thế lực lấy được mảnh Hồng Chúc Quả đều cảnh giác, những thế lực không lấy được thì lạnh nhạt, tuy nhiên đều muốn biết Lý Ấu Nam bây giờ muốn làm gì, cho nên tràng cảnh rất yên lặng.
– Các vị, Hồng Chúc Quả không giống những linh quả khác, không thể để trong hộp ngọc. Hơn nữa hiện tại Hồng Chúc Quả bị tên khốn kia cắt thành nhiều mảnh, càng không thể để trong hộp ngọc. Một khi làm thế, dược hiệu sẽ nhanh chóng trôi mất, chỉ sợ không chờ các người rời Lưu Viêm Sa Địa, loại linh quả nghịch thiên này sẽ mất tác dụng, biến thành một đống phế vật.
– Không được để trong hộp ngọc? Khúc Trường Phong biến sắc, vội mở nhẫn không gian lấy ra một hộp ngọc.
Vừa lấy ra hộp ngọc, không ít người toát ra ánh mắt tham lam, nhìn chằm chằm Khúc Trường Phong.
Xem ra, các thiên kiều Chiến Thiên Minh quả nhiên có thủ đoạn, ở trong tình huống nhiều người tranh giành, vẫn có thể cướp được một phần.
Phương Thiên Trọng, Doãn Tố Điệp, cùng một nam nhân tướng mạo thô lỗ nhưng khí thế kinh người, nghe lời này cũng đều nghiêm mặt, tập trung nhìn Lý Ấu Nam.
– Không thể cất trong hộp ngọc, vậy phải dùng cái gì, ngươi nên biết chứ?
Khúc Trường Phong không khách khí hỏi.
Lý Ấu Nam toát ra vẻ đắc ý, khẽ vuốt cằm nói: – Tự nhiên Lý mỗ biết.
– Vậy xin Lý huynh chỉ giáo! Phương Thiên Trọng chắp tay.
Lý Ấu Nam cười hắc hắc, đáp lễ: – Không dám không dám, chỉ là Lý mỗ từ nhỏ khổ học thuật luyện đan, hiểu biết dược lý hơn các vị một chút. Dù là có thể nói cho mọi người biết cách cất giữ, nhưng trong chiến đấu vừa rồi, một vị sư đệ của Lý mỗ trọng thương, suýt nữa mất mạng, rốt cuộc là ai xuống tay, Lý mỗ tự hiểu, không chỉ ra ở đây…
Hắn nói vậy, ánh mắt quét xung quanh, ý muốn gây khó dễ rõ ràng.
Mọi người thế mới biết hắn có chủ ý gì.
Các tinh anh Dược Đan Môn trong lần tranh giành này không lấy được gì, Lý Ấu Nam rõ ràng là muốn thừa cơ hội này kiếm lợi lộc, bằng không hắn đã không lấy ra chuyện sư đệ bị thương làm to chuyện.
Nếu là bình thường, quả thật không ai lại vô duyên vô cớ đi đả thương đệ tử tinh anh Dược Đan Môn, nhưng trước khác nay khác. Trong lúc tranh giành Hồng Chúc Quả, ai lại để ý ngươi có phải đệ tử Dược Đan Môn hay không, không nặng tay đã là nương tình rồi, chỉ là trọng thương mà thôi, không phải mất mạng.
Huống chi, còn có 7-8 tinh anh khác chết trong tranh giành, so sánh lại, võ giả Dược Đan Môn đã rất may mắn.
Tuy rằng thầm bĩu môi xem thường, nhưng không ai nói gì.
Phương Thiên Trọng khẽ nhíu mày, trong lòng lại hiểu rõ, trầm giọng nói: – Nếu như Lý huynh chịu nói cho Phương mỗ cách bảo quản, đợi sau khi ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa, Lôi Đài Tông sẵn sàng trả 1 triệu thánh tinh cám ơn!