“Đúng vậy, chúng tôi không được phép tới gần bà Cố, y như thể chúng tôi sẽ ăn thịt người vậy. Thay quần áo, cũng không phải là nữ y tá làm thì tự anh ta đòi làm”
“Cố Thành Trung?”
“Anh sợ nữ y tá có vấn đề bên trong”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, suýt chút nữa tắt hơi.
Lý do này cũng có thể nghĩ ra được, đúng là cực phẩm.
“Bác sĩ, còn gì nữa không?”
“Không, anh Gố thật sự rất yêu cô, vì cô bận bịu trước sau. Chúng tôi nhìn cũng rất đau lòng, sợ thân thể anh ta có làm bằng sắt đá cũng ngã xuống, thế thì sẽ mất nhiều hơn được. Bà Cố thật là có phúc, ông già tôi đây nhìn cũng ghen ty đó.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì hơi xấu hổ.
Ông ấy nói đúng, mình thực sự rất may mắn, đời này gặp được Cố thành Trung, có thể tay trong tay bạch đầu giai lão với anh, là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Cô nhìn anh, cười ngọt ngào với anh.
Mà anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bắt tay cô, dùng sức như vậy, lòng bàn tay thêm dày và ấm áp.
Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong, bác sĩ đã chỉ định, nhớ không chạm vào nước, không vận động mạnh, vì sợ vết thương bị hở.
Cố Thành Trung nghe vậy nhíu mày, biết mình sẽ không được ăn thịt nhiều ngày.
Sớm biết như vậy thì anh đã mặc áo chống đạn tiến vào rồi.
Cuối cùng, Cố Thành Trung nằm trên giường bệnh để Hứa Trúc Linh chăm sóc.
Nếu như trước đây anh là người không từ bỏ ý đồ, không dính dáng đến Halley, e rằng thời gian càng kéo dài, cô càng nghĩ không thông sẽ rất nguy hiểm.
Bây giờ cô đã an toàn, làm sao anh có thể dễ dàng để Harley đi?
Đêm đó, phủ thân vương có một trận hỏa hoạn, Halley suýt chết trong đó.
Khi mọi người bước ra, phủ thân vương cũng đã bị thiêu rụi.
Halley không biết phải làm sao, đành tạm thời, ở tạm trong cung.