Hắn kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không thiếu sót một chi tiết nào. Vạn Vân Phong nghe xong thì ậm ờ.
° ” vậy… vậy thì thôi, cả ngươi và tên ấy đều không có lỗi, chỉ là tình huống bất ngờ xảy ra thôi”
Đổ lỗi cho một ai đó thì rất dễ, nhưng để hiểu và thông cảm cho họ thì không phải ai cũng làm được. Vạn Vân Phong cũng không muốn nhắc đến sai lầm này, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Trịnh Võ Quyết lúc này nhớ ra điều gì đó vội cúi đầu thi lễ hỏi.
– ” tiên sinh, cái chuyện tiết độ sứ nhắm vào tiểu nhân có phải là thật không? Xin tiên sinh chỉ điểm”
Vạn Vân Phong khẽ thở dài gật đầu.
° ” không phải lúc nãy tên ma đạo sĩ kia cũng đã thừa nhận rồi sao? Tên Độc Cô Tởm ấy đúng là đang nhắm vào nhân tài Giao Chỉ, xem ra không cho dân ta ngóc đầu lên nổi”
Trịnh Võ Quyết giật mình hoảng sợ. Độc Cô Tởm ở Giao Chỉ là người đứng đầu, hắn chính là vua xứ này rồi. Bây giờ bị hắn nhắm đến thì liệu có còn con đường sống? Vạn Vân Phong nhìn vẻ mặt lo lắng ấy thì trấn an.
° ” ngươi đừng quá lo lắng, còn có ta ở đây. Bây giờ tên Kiên Bào bị giết, hắn như bị chặt một cánh tay tự sẽ án binh bất động cử người đi điều tra.”
Quyết nghe vậy càng sợ hơn, vội vàng cầu xin.
– ” vậy… phải làm sao? Xin tiên sinh che chở, chỉ cho tiểu nhân một con đường sống “
Vạn Vân Phong quay sang nhìn Thu nhi bên cạnh, suy nghĩ một chút về thời gian, sau đó bước tới vỗ vai Quyết mà nói.
° ” trong khoảng vài ba tháng nữa ngươi vẫn sẽ an toàn, đừng quá lo lắng. Ta bây giờ vẫn phải đi làm một chút công việc, khoảng dăm bữa nửa tháng ta trở lại sẽ cùng ngươi bàn tính, ngươi cứ yên tâm “
Trịnh Võ Quyết nghe Vạn Vân Phong đi một thời gian thì giật mình, định cầu xin thì Vân Phong đã trấn an hắn.
° ” ta chỉ đi loanh quanh ở Đại La, tiện thể trông chừng tên Độc Cô Tởm ấy giúp ngươi, bảo đảm sinh mệnh của ngươi được an toàn. Ngươi không cần phải sợ như vậy “
Trịnh Võ Quyết nghe đến việc ” trông chừng Độc Cô Tởm” thì mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn phần nào. Hít một hơi thật sâu, hắn lúc này lấy ra một tờ giấy, hai tay cung kính đưa tới trước mà nói.
– ” phải rồi tiên sinh, có chút chuyện suýt chút nữa thì quên. Đây là giấy chứng nhận sở hữu Hoa Quả trang, là chút quà mọn của tiểu nhân, xin tiên sinh nhận lấy”
Vạn Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng, đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem. Trịnh Võ Quyết trao giấy mà nói thêm.
– ” tiên sinh chắc cũng hiểu vấn đề trong Hoa Quả trang là gì rồi , tiểu nhân không nhắc đến nữa. Chỉ xin tiên sinh chờ cho vài bữa nữa hãy dọn vào đó ở. Đạo sĩ trừ ma Lâm Chấn Anh hiện đang mệt mỏi, cũng nên chờ ông ấy hồi phục rồi vào đó dọn dẹp sạch sẽ, lúc ấy lựa ngày lành tháng tốt mà dọn vào định cư. Tiên sinh thấy thế nào?”
Vạn Vân Phong xem qua giấy tờ, cảm thấy ưng ý thì cũng tiện tay cất đi, bây giờ chính thức là chủ sở hữu của Hoa Quả trang rồi. Hắn quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết mà cười.
° ” cái nhà ấy ta cũng đã xem qua và hiểu rõ ngọn ngành, chỉ là vài con ma thôi mà. Ngươi cứ đi về nghỉ ngơi đi, và nói tên đạo sĩ ấy không cần đến nữa. Hoa Quả trang giờ là nhà của ta, tự ta quét dọn được rồi “
Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì không phản đối, bởi vừa nãy thấy Vân Phong ra tay xử lý đẹp một đạo sĩ cấp độ võ sư mà không đổ một giọt mồ hôi, cho nên rất khâm phục và tin tưởng.
– ” vậy… tiên sinh khi nào dọn vào đó, có cần tiểu nhân giúp đỡ gì chăng?”
Vạn Vân Phong cười nhạt, suy nghĩ một chút mới trả lời.
° ” à thì… chắc lát nữa ta vào đó dọn dẹp tà ma. Sau khi xử lý xong thì chắc cần thuê ít người làm vườn để dọn cỏ và sửa sang lại mọi thứ bên trong, lúc ấy chắc ta lại đến làm phiền ngươi “
Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì cười toe toét, cúi đầu một cái đầy vui vẻ.
– ” vậy… tiểu nhân sẽ ở nhà chờ tiên sinh tới “
Quyết chính là không có hứng thú xem đối tác bắt ma, bởi những chuyện xảy ra đã khiến hắn sợ tới già rồi. Vạn Vân Phong hiểu điều đó, hắn bật cười sảng khoái.
° ” a ha ha… Nên như vậy, nên là như vậy”
Ngay sau đó cả hai đều về nhà của mình. Trịnh Võ Quyết thì về trung tâm trấn, còn Vạn Vân Phong thì đến làng cành, tìm vào Hoa Quả trang. Vạn Vân Phong đã thực sự có một ngôi nhà ở võ giới rồi.
