Một bên khác, Áp Áp nhìn Hạng Tinh nghiêm túc rèn luyện thân thể, nó cũng không nhịn được mà vỗ cánh, vẫy đuôi.
Hành động của hai thứ dễ thương dẫn đến thu hút sự chú ý của ông bà cô chú đi ngang qua.
Nhưng dần dần, Áp Áp vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Luôn cảm thấy ở trong góc nào đó có một ánh mắt không hiểu sao rất biến thái, vẫn luôn nhìn chằm chằm nó.
Trong lòng nó lập tức có chút nổi da gà, không khỏi nhắc nhở Hạng Tinh: 【 A Tinh, sao ta lại cảm thấy nơi này không an toàn vậy? 】
Chủ yếu là nó không an toàn!
【…Phải không? 】
Hạng Tinh dừng động tác lại, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Áp Áp.
Lại cẩn thận quan sát xung quanh một chút.
Trong vô tình, quả nhiên nhìn lướt qua đã thấy có hai cái thứ giống như ống kính tối om ở trong lùm cây cách đó không xa, đang nhìn về phía hai người.
【…Thật sự có nha! 】
Cô gái khiếp sợ.
Không phải là có người biết nhìn hàng coi trọng thân thể thật mắc tiền của Áp Áp đấy chứ?!
Không được, nên chạy.
Nghĩ vật, Hạng Tinh quay người không chút do dự, cầm ly nước khăn lông còn có ôm Áp Áp lên.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, quan sát xung quanh một chút.
Dứt khoát tìm đường có nhiều người, nhanh chóng chạy qua.
Trong lùm cây, số 6 còn đang đắm chìm trong hút vịt không thể tự kiềm chế thấy vậy, cũng sợ đến mức suýt chút nữa ném kính viễn vọng.
Sao mục tiêu đột nhiên bỏ chạy thế!
“…Đợi đã, xin đừng, đừng chạy!”
Cậu không kịp suy nghĩ gì, trực tiếp nhảy ra đuổi theo…
Nhưng mà cô gái phía trước thấy vậy, càng cho rằng hắn ta đến cướp con vịt, trong lòng lo lắng, không khỏi chạy trốn nhanh hơn.
Trong hoảng loạn lo sợ, cô cũng không nhìn đường.
Cuối cùng trực tiếp đụng phải người phía trước…
“A!”
Chạm vào nhau theo quán tính, khiến cho Hạng Tinh không nhịn được mà ngửa người ra sau, sắp ngã xuống.
Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ trực tiếp giữ hai vai nhỏ nhắn, giúp cô giữ thăng bằng.
——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )