“Ngươi không phải tiểu tử thì là gì ? Ngươi còn chưa được 30 tuổi.”
“Nè nè, nhìn cô thì có hơn thì ta chứ ? Chẳng lẽ cô giống lão già kia, là một lão bà ? Không phải chứ !?”
Phượng Lâm Thiên nói, lại không nghe tiếng Dung Tuyết trả lời. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay nàng bám chặt vạt áo hắn, hai mắt mơ hồ, gương mặt cũng đỏ ửng.
Chết rồi ! Dược lực phát tác hoàn toàn rồi !?
Hiện tại hắn cũng không còn bao nhiêu linh lực trong người, tìm chỗ trốn cái đã.
Phượng Lâm Thiên tìm được một hang động, lập tức chọn làm nơi nghỉ ngơi.
Hắn hiện tại cũng đã tiêu sạch linh lực trong cơ thể, đặt Dung Tuyết nằm xuống liền ngã lăn ra.
Người bên cạnh ý thức mơ hồ, lại liên tục thở dốc, y phục cũng bị nàng kéo lệch, có chút xộc xệch.
Dung Tuyết đưa tay qua, ngã vào lòng Phượng Lâm Thiên, đưa tay lần mò khắp người hắn.
“Nóng quá… ha…a”
Nghe tiếng rên rỉ của Dung Tuyết, Phượng Lâm Thiên hoảng, hắn đỏ mặt, vội đẩy nàng ra, lên tiếng, giọng đều lắp bắp.
“Bình tĩnh, nàng, nàng mau áp chế dược lực đi, nếu, nếu không sẽ có chuyện đó !”
Dung Tuyết đương nhiên không nghe hắn nói, bổ nhào qua, cọ cọ vào người hắn.
Bất quá tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, chưa trải sự đời. Ngoài việc cọ hắn rồi hôn lung tung ra, cũng không biết làm gì khác.
Nhưng mà….
Hắn là nam nhân đó ! Một mỹ nữ hết cởi y phục lại hôn hắn, là nam nhân đều không chịu được !!!
Nhưng nếu hắn mà thực sự cùng Dung Tuyết có chuyện gì, đợi nàng ta tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn !
May mắn, lúc này Phượng Lâm Thiên cơ trí, hắn nhớ vừa rồi có một cái thác nước cách đây không xa. Phượng Lâm Thiên lập tức túm lấy bàn tay đang làm loạn của Dung Tuyết lại, đem người ôm lên, chạy về phía suối nước.
May mắn hắn có thể nghe thấy tiếng thác chảy, nếu không với trình độ tìm đường của hắn thì đợi tìm được thác nước chắc hắn đã nghẹn chết !
Phượng Lâm Thiên đến bên hồ, lập tức ôm Dung Tuyết nhảy xuống.
Ờ, hắn cũng phải ngâm một chút…
Tiếp xúc với nước lạnh nháy mắt, nhường Dung Tuyết khôi phục chút thần trí.
Nàng ngôi lên, thấy Phượng Lâm Thiên cách đó không xa. Hắn quay mặt đi, gương mặt lẫn tai đều đỏ ửng, nhìn qua có chút đáng yêu.
Dung Tuyết rũ mắt, Hợp Hoan tán của Hợp Hoan Tông hết sức bá đạo, kỳ thực không có thuốc giải, nếu không cùng nam nhân giao hợp thì tuyệt đối phải chết.
Nàng không sợ chết, chỉ là còn quá nhiều chuyện nàng vẫn chưa giải quyết.
“Nè, ngươi tên gì ?”
Phượng Lâm Thiên nghe nàng lên tiếng, giật mình nhìn lại. Thấy Dung Tuyết đang nhìn hắn.
“Ta tên Hạo Thiên.”
“Hạo Thiên sao…”
Dung Tuyết rũ mắt, sau đó từ từ bước đến chỗ Phượng Lâm Thiên. Phượng Lâm Thiên nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, nhịn không được hơi lùi lại. Nếu không phải gương mặt nàng vẫn còn đỏ, hắn đều tưởng Dung Tuyết sắp giết người.
“Hạo Thiên, ta, có thể nhờ ngươi một chuyện không ?”
“A, được.”
Phượng Lâm Thiên không hiểu lắm, nhưng cũng gật gật đầu.
Dung Tuyết cúi đầu, khẽ vén tóc mai lên, nàng nói:
“Ngươi, có thể giúp ta giải độc không ?”
Phượng Lâm Thiên ngẩn ra.
“Ý nàng là !?”
“Chính là ý đó ! Nhưng từ nay về sau, ngươi chỉ có thể có một mình ta ! Không được có thêm bất kỳ nữ nhân nào khác !”
Phượng Lâm Thiên nhìn nàng, cảm thấy nữ tử trước mắt hắn thực sự khó hiểu.
Rõ ràng không cam lòng, lại quật cường chấp nhận. Cũng không biết vì sao hắn lại có chút đau lòng…
Phượng Lâm Thiên thở dài, hướng về phía nàng cười:
“Được rồi.”
Từ ánh mắt giao nhau đầu tiên đó, hắn đã có cảm giác thích nàng. Tính cách sao, rất hợp với hắn.
Dung Tuyết kéo áo Phượng Lâm Thiên, sau đó hôn lên môi hắn một cái liền tách ra.
Gương mặt nàng càng đỏ, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, nàng mắt đối mắt với Phượng Lâm Thiên, nói:
“Nhớ lấy, Dung Tuyết chính là tên thê tử của ngươi.”
Phượng Lâm Thiên sửng sốt một chút, lại cười một tiếng, đưa tay kéo nàng vào lòng.
“Được, thê tử của ta…”
Dung Tuyết nép trong lòng gắn, mắt hơi rũ xuống.
Kỳ thật tiểu tử này, cũng không tệ lắm. Hy vọng ngươi, sau này đừng làm ta thất vọng…
Hạo Thiên.
Phượng Lâm Thiên ở thác nước cùng Dung Tuyết hòa làm một, giúp nàng hóa giải độc tố của Hợp Hoan Tán trong cơ thể, sau đó lại nói tên thật cùng thân thế của bản thân cho nàng. Dung Tuyết khá kinh ngạc, nàng không ngờ một đại lục nhỏ bé như Huyền Linh đại lục lại sinh ra một thiên tài như Phượng Lâm Thiên. Hai người ở trong núi vài ngày để dưỡng thương, đương nhiên Dung Tuyết không đời nào chấp nhận cái hang động kia, buộc Phượng Lâm Thiên phải xây tạm một căn nhà gỗ.
Thương thế lẫn tu vi khôi phục, Dung Tuyết cùng Phượng Lâm Thiên chia ra. Dung Tuyết nói còn một chút chuyện riêng phải giải quyết, xong việc sẽ đi tìm hắn. Phượng Lâm Thiên không cần nghĩ cũng biết nàng chắc chắn đi Hợp Hoan Tông trả thù, hắn đưa cho nàng mảnh ngọc bội đỏ sẫm làm tín vật. Đây là tín vật Phượng gia, là ngọc bội tổ truyền của gia tộc, công dụng Phượng Lâm Thiên cũng không rõ, có lẽ cũng chỉ là một tín vật.
Dung Tuyết cũng để lại cho Phượng Lâm Thiên một chiếc nhẫn màu đen, là một giới chỉ, không gian bên trong rộng hơn nhiều so với cái Phượng Lâm Thiên dùng.
Sau khi hai người chia ra, Phượng Lâm Thiên thông qua tuyển chọn đệ tử Tam tông. Bằng tu vi Thiên Dương cảnh trực tiếp tiến nhập nội môn đệ tử.
Còn Dung Tuyết một mình sang bằng Hợp Hoan tông, chém chết Phó Thiên Chước cùng một vị lão tổ Thần Hóa Cảnh. Đánh sập một nửa môn phái Âm Dương tông, chấn động cả đại lục. Mà Phượng Lâm Thiên cũng dần dần nổi danh, thiên tài trẻ tuổi, đệ tử tấn cấp nhanh nhất Thiên Vân tông. Trở thành Thiên Tôn cảnh cường giả trẻ tuổi nhất, cái tên Hạo Thiên danh chấn Trung Châu.
Chỉ là hai người không ngờ, lúc gặp lại, lại là song phương đối lập.
Băng Thánh cung và Thiên Vân tông vì sự tranh chấp trong một bí cảnh, chính thức khai chiến.
Mà Dung Tuyết, trưởng lão vinh dự của Băng Thánh Cung !
Còn Phượng Lâm Thiên, chấp sự trẻ tuổi nhất Thiên Vân Tông !