Sở Phi Dương nhíu mày thở dài ” Môn chủ”
” Đủ rồi.” Phinh Đình tiên tử tiến lên nắm lấy cánh tay Sở Phi Dương, khổ sở nói ” Ta so với hắn gặp gỡ huynh trước, so với Mai Hân Nhược cũng gặp gỡ huynh trước, so với bất cứ ai cũng quen biết huynh trước. Vì cái gì lại trở thành như vậy? Mọi thứ ta làm, tất cả đều vì huynh. Mấy năm nay ta gắng sức, không phải vì một tiếng khách khí ‘Môn chủ’ của huynh hôm nay…”
Sở Phi Dương nhìn nữ tử diễm lệ trước mặt, sau khuôn mặt hoá trang mỹ lệ kia vẫn là nữ hài ngây thơ khờ khạo trước đây, nhưng lúc này lại dùng ánh mắt tràn ngập trách móc nhìn hắn.
” Phinh Đình ….” Sở Phi Dương than thở.
Phinh Đình tiên tử uất ức lên tiếng: ” Năm đó huynh từng nói, huynh muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân, tương lai kết tóc se tơ cũng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mới có thể cùng huynh kề vai sát cánh, có thể cùng nhau tiếu ngạo giang hồ. Hôm nay ta đã làm được rồi, Sở đại hiệp ‘lời nói đáng giá ngàn vàng’ thế nhưng lại đơn phương đối với ta không giữ chữ tín.”
Sở Phi Dương đương nhiên nhớ kỹ, năm đó còn trẻ hết sức lông bông mơ tưởng. Muốn công thành danh toại, toạ ủng mỹ nhân. Thế nhưng đây cũng không hẳn là hứa hẹn… loại chuyện này thật đúng là…. khó giãi bày. Huống hồ bị ánh mắt như vậy nhìn, thực sự cảm thấy bản thân có lỗi với người ta. Sở Phi Dương cũng chỉ có thể áy náy bất đắc dĩ mà than thở: ” Xin lỗi.”
Phinh Đình tiên tử cắn cắn môi, lại gục đầu xuống nói ” Ta lần này tìm huynh, không vì gì khác, chỉ muốn có một cơ hội.”
Sở Phi Dương có phần khó xử nhíu mày, không tỏ rõ ý tứ.
” Ta không cam lòng.” Phinh Đình tiên tử oán giận lên tiếng, tiến lên hung hăng tựa đầu vào lồng ngực Sở Phi Dương, kéo lại Sở Phi Dương đang giật mình muốn thoát ra, ” Đừng nhúc nhích!”
Cảm thấy thân thể trong lòng hơi run rẩy, tuy không nghe thấy thanh âm, nhưng dường như vẫn cảm nhận được nước mắt của nàng, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể cứng đờ thân thể, do dự đưa tay vỗ vỗ đầu nàng coi như an ủi.
Phinh Đình tiên tử lúc này thực sự nức nở ra tiếng, Sở Phi Dương đành để nàng dựa vào. Phía bên phải cách đó không xa có chút tiếng động thu hút sự chú ý của hắn, đem ánh mắt chuyển qua, nhưng chỉ nhìn thấy vài cành cây rung rung, giống như bị cơn gió vô tình lay động thực tự nhiên. Sở Phi Dương nhíu mày, nhìn về phương đó có chút suy nghĩ.
※※※
Từ khi Sở Phi Dương trở về, Quân Thư Ảnh cảm thấy hắn có chút quái lạ. Thế nhưng quái ở chỗ nào, hắn cũng không rõ lắm.
Vẫn vẻ mặt chính nghĩa ngu ngốc, vẫn chăm sóc cho hắn và Tiểu Thạch Đầu. Nói có chỗ nào không giống trước đây, chính là… không còn cả ngày cuốn chặt lấy hắn. Không còn vẻ mặt chảy nước miếng mà trêu chọc hắn, cũng không có động tay động chân.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng, Quân Thư Ảnh rốt cuộc cũng nghĩ ra chỗ không thích hợp. Từ lúc Sở Phi Dương trở về đã năm sáu ngày, thế nhưng đến bây giờ cũng chưa từng tới quấy rối hắn, thực sự rất không bình thường.
Quân Thư Ảnh ngồi nhổm dậy, phần bụng bởi vì đột nhiên động thân nên cảm thấy một chút khó chịu, hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Đáng nhẽ Sở Phi Dương không đến trêu chọc hắn, hắn phải vui vẻ ung dung thoải mái. Thế nhưng Sở Phi Dương khác thường như vậy, chỉ sợ gặp phải phiền phức không thể giải quyết? Làm….. phụ thân của Tiểu Thạch Đầu, quan tâm đến người cha khác của nhi tử một chút cũng là điều nên làm.
Nghĩ như vậy, Quân Thư Ảnh đứng dậy khoác thêm y phục, bước trên hành lang đầy ánh trăng, đi về phía phòng Sở Phi Dương.