Vân Khinh nhìn lướt qua ngàn vạn người dân Nam Vực đang quỳ phủ phục dưới mặt đất, khuôn mặt bình thản, lạnh nhạt đưa tay tiếp nhận hổ phù, giơ lên cao.
“Thánh nữ bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trong phút chốc, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên như sấm gầm, trong khoảnh khắc phá tan bầu không khí đang cực kỳ tĩnh lặng.
Tiếng tung hô như sóng thần ập tới, tầng tầng lớp lớp vang vọng trong trời đất, tràn ngập cuồng nhiệt tín ngưỡng và sự sùng bái tuyệt đối.
Trong tiếng hô vạn tuế đinh tai nhức óc, ba người Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình đứng ở một góc xa xa nhìn nhau rồi nhìn về phía tế đàn cao cao. Nơi đó Vân Khinh thật lãnh đạm mà cao quý, khóe miệng đều nở một nụ cười tươi khen ngợi.
Ba ngày này Vân Khinh không hề chợp mắt, chuyên tâm tìm hiểu về lịch sử của Nam Vực. Trong triều có văn võ quần thần nào, chia ra phe phái ra sao, tình hình hiện tại ở các khu vực của Nam Vực, quân binh, nội bộ, cùng với sở trường hàng đầu của Nam Vực là pha chế độc dược. Tóm lại, nếu muốn tìm kiếm dược liệu để chế thuốc giải cho Độc Cô Tuyệt thì điều đầu tiên cần làm là lật đổ Thánh Thiên Vực. Nếu không, chỉ cần y còn ở đây ngày nào thì dù bọn họ có biết dược liệu ở đâu, cũng khó rời khỏi Nam Vực nửa bước. Chính vì không thể tự do hành động nên chỉ còn cách chủ động tấn công để giành lợi thế. Nhưng muốn lật đổ Thánh Thiên Vực mà chỉ dựa vào vũ lực thì không thể được, phải diệt tận gốc rễ của y thì mới có thể xong xuôi hết mọi chuyện. Tuy Thánh nữ chỉ là thứ hữu danh vô thực, nhưng bọn họ sẽ biến nó thành hữu thực.
Chín tiếng chuông ngân vang, Đại Thánh nữ Nam Vực đời thứ một trăm ba mươi bảy, Tuyết Nhan đăng cơ lên ngôi.
Giơ cao hổ phù trong tay, tiếng tung hô rền vang lập tức lặng dần xuống. Vân Khinh nhìn thần dân Nam Vực đang ngước mắt lên nhìn mình, khuôn mặt chợt trở nên sắc bén.
“Xóa bỏ trọng tội khi quân phạm thượng cho chín đời Tuyết tộc, phạt bổng lộc một năm, trừng phạt để làm gương.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên dàn tế cao cao tung bay xuống phía dưới, nhẹ nhàng mà tràn ngập uy nghiêm.
“Bệ hạ có chỉ, xóa bỏ trọng tội khi quân phạm thượng cho chín đời Tuyết tộc, phạt bổng lộc một năm, trừng phạt để làm gương, Tuyết tộc còn không mau tạ ơn.”
Thánh Tông đứng thẳng người bên cạnh Vân Khinh, cao giọng quát.
Dòng tộc Tuyết thị đang quỳ gối ở một góc tế đàn, nghe truyền lệnh xuống đồng loạt khóc rống lên, dập đầu tạ ơn không ngừng với Vân Khinh: “Tạ ơn bệ hạ khai ân không giết.”
Tuyết tộc lấy giả thay thật, vốn là tội chết. Tuy nhiên hiện tại tân Thánh nữ bệ hạ dù sao vẫn là người của Tuyết tộc. Cho dù đã từng phạm sai lầm nhưng đã sửa chữa lỗi lầm đúng lúc, làm ọi người tâm phục.
“Thánh nữ tiền nhiệm Tuyết Cơ và Tuyết Lê đã phạm tội lớn nhưng niệm tình hết lòng sửa chữa, nay giáng xuống làm thường dân.”
“Tạ ơn đại ân của bệ hạ.” Tuyết Cơ, Tuyết Lê khom người xuống, dập đầu quỳ lạy Vân Khinh. Tội lớn như thế mà Vân Khinh chỉ nói hai câu liền miễn hết, quần thần bên dưới nghe vậy liếc nhau, mấy trọng thần chấp chưởng binh quyền thấy Thánh Thiên Vực vẫn mỉm cười không phản đối, mặc kệ không lên tiếng, nên không dám phản bác.
Sau khi ban hai lệnh đặc xá tội, Tông chủ của Thánh Tông đột nhiên ho khẽ một tiếng rồi cất giọng: “Hôm nay, Nam Vực ta nghênh đón Thánh nữ bệ hạ thực sự trở về, đây là việc đại hỉ đầu tiên. Thánh nữ bệ hạ và Thánh tử điện hạ đại hôn, là việc đại hỉ thứ hai.”
Vừa mới dứt lời, dân chúng bên dưới đồng loạt tung hô.
“Chúc mừng đại hôn của thánh nữ bệ hạ.” Tiếng hô hưng phấn ầm ĩ lan truyền rất xa, giống như những con sóng lớn quay cuồng, chỉ trong khoảnh khắc đã nhập thành biển cả rộng lớn, tiếng chúc mừng chấn đồng cả đất trời.
“Để sau.” Chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ, mang theo sự chân thực và kiên quyết vô cùng.
Tông chủ Thánh Tông đứng gần Vân Khinh nhất ngạc nhiên chau mày, trầm giọng nói: “Bệ hạ, việc này Thánh tử điện hạ sớm đã dặn dò chuẩn bị, không thể sửa đổi.”
Vân Khinh cũng không thèm nhìn mặt Tông chủ Thánh Tông bên cạnh, mặt mày cực kỳ lạnh lùng nhìn xuống bên dưới cô một tầng, Thánh Thiên Vực đang quay đầu lên xem cô nói chuyện, chỉ nghe cô lạnh lùng nói: “Nam Vực này nghe lời ngươi, hay nghe lời ta?”
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng quanh quẩn khắp bốn phía tế đàn, quần thần đứng gần đó nghe xong đều câm miệng lại, nhìn Vân Khinh và Thánh Thiên Vực đang đứng trên dàn tế.
“Thánh nữ bệ hạ, người nói vậy là ý gì…”
“Nếu nghe lời ngươi, sao còn muốn ta làm Thánh nữ làm gì. Nếu nghe ta, ngươi có tư cách gì nói không thể sửa đổi?” Lời nói lạnh lùng cắt ngang lời Tông chủ Thánh Tông, đôi mắt Vân Khinh chợt trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười tươi, nhíu mày, khom người cung kính với Vân Khinh, nói thực tự nhiên: “Đương nhiên là nghe lời thánh nữ.”
“Để sau.” Vân Khinh vung tay, cầm hổ phù trong tay, xoay người đi xuống bên dưới tế đàn, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Tông chủ Thánh Tông ở phía sau, và nét mặt như cười như không của Thánh Thiên Vực. Ở cô chỉ có sự cứng rắn mà kiên cường.
“Rất xinh đẹp.” Đinh Phi Tình vỗ tay, đôi mắt tràn đầy sự khen ngợi.
“Thế này mới gọi là ra oai phủ đầu chứ.” Mộ Ải xoa xoa cằm, nhíu mày cười.
“Sư muội của ta mà lại.” Không cần bảo vệ người của Tuyết tộc, bởi vậy Tiểu Tả và Tiểu Hữu quay lại bên cạnh Phi Lâm, lúc này trong hai mắt đều là tán thưởng.
Phi Lâm thấy vậy cười cười nói: “Đi thôi, từ hôm nay về sau phải dựa vào chúng ta thôi.” Dứt lời, liền xoay người đi về phía cung nữ vương.
Không trung vạn dặm, từ hôm nay trở đi quân vương trên danh nghĩa của một nửa thế lực Nam Vực, là Vân Khinh.
Thánh nữ hoàng cung.
“Hôm nay hắn thế nào?” Đinh Phi Tình đang cúi nhìn bản đồ Nam Vực chợt ngẩng đầu lên, nhìn Vân Khinh vừa đi thăm Độc Cô Tuyệt trở về cất giọng hỏi.
“Tốt lắm.” Chỉ cần Độc Cô Tuyệt không ra khỏi cung thứ ba thì sẽ không có chuyện gì, chất độc cũng không phát tác, nhưng không thể để Độc Cô Tuyệt sống quãng đời còn lại ở trong đó. Hiện tại, Thánh Thiên Vực không ra tay với hắn nhưng sau này thì không thể nói trước được. Bọn họ muốn thừa dịp này, cố gắng khuếch trương thế lực của mình, pha chế thuốc giải mới là chuyện nên làm.
“Sư phụ đâu?” Vân Khinh ngồi bên cạnh Đinh Phi Tình, vừa lấy ghi chép những vấn đề quan trọng mà Độc Cô Tuyệt đã ghi lại vừa hỏi. Độc Cô Tuyệt lên ngôi lâu như vậy, thủ đoạn của hắn lợi hại hơn nhiều so với bọn họ. Cho dù hắn không có ở đây nhưng chỉ cần một câu cũng có thể chỉ điểm cho họ rất nhiều.
“Một người đến quân trường, một người đi ngự thư phòng.”
Vân Khinh nghe vậy gật đầu, chỉ ngón tay vào một chỗ trên bản đồ: “Đến sông Cửu long thì đi đường này là gần nhất, nhưng địa thế quá hiểm yếu.”
Đinh Phi Tình ừ một tiếng nói: “Con sông này xuyên qua toàn bộ phía đông Nam Vực, chảy qua……”
“Chảy qua bảy thành trấn, kéo dài khoảng một ngàn dặm trên lãnh thổ, chính là vùng đất phì nhiêu nhất của Nam Vực ta.” Đinh Phi Tình chưa nói dứt lời, một giọng nam đột ngột cắt ngang, Thánh Thiên Vực chắp hai tay sau lưng thản nhiên bước vào.
“Không biết Thánh tử điện hạ đại giá quang lâm có chuyện gì?” Đinh Phi Tình quay đầu nhìn Thánh Thiên Vực trầm giọng hỏi.
Thánh Thiên Vực nhìn vẻ mặt đề phòng của Đinh Phi Tình, lại nhìn vẻ mặt không chút thay đổi, cũng không ngẩng đầu lên của Vân Khinh, cười nói: “Ta không phải là kẻ ăn thịt người. Vừa nói vừa bước lại gần, đứng bên cạnh Vân Khinh, chậm rãi cúi sát xuống hai má Vân Khinh.
Không ngờ còn chưa kịp lại gần, trên cổ Vân Khinh chợt lóe ánh sáng màu đen. Điêu nhi ngước đầu nhe răng nanh nhọn hoắt, giương nanh múa vuốt sắp cào lên mặt Thánh Thiên Vực.
Bên dưới mấy cái án, tiểu Xuyên Sơn Giáp cũng nhe răng nanh dày đặc trắng hếu, nhào tới táp lên người y, bên cạnh Bạch Hổ vương cũng đứng dậy, như hổ rình mồi.
Thánh Thiên Vực thấy vậy nhất thời cười ha hả, lắc mình tránh sang một bên, vọt đến phía trước Vân Khinh: “Thú vị, thú vị.”
Từ đầu đến cuối, Vân Khinh cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.
Khóe miệng Thánh Thiên Vực mang theo nụ cười, chỉ tay vào một điểm trên bản đồ ở trước mặt Vân Khinh, chậm rãi nói: “Muốn đi sông Cửu long thì đi từ nơi này mới là con đường nhanh nhất, mau lẹ nhất.”
Đinh Phi Tình nghe vậy mặt mày chợt trở nên đen thui, người này có ý gì? Cô nhìn không ra!
“Đa tạ.” Vân Khinh thản nhiên cất lời.
“Muốn cảm ơn ta……”
“Điện hạ.” Thánh Thiên Vực vừa mới mở miệng, bên ngoài đột nhiên có giọng nói vang lên, mang theo lo lắng và khiếp sợ.
Thánh Thiên Vực nghe vậy xoay người sang chỗ khác, nhìn người đứng ngoài điện, là quan truyền lệnh. Có điều sắc mặt y thật khó coi, cúi đầu liếc Thánh Thiên Vực một cái, rồi lại nhìn sang Vân Khinh. Bộ dáng kia đã tố cáo suy nghĩ trong lòng y, không muốn nói cho Vân Khinh nghe.
“Ngươi là quan truyền lệnh của Thánh nữ? Hay là Thánh tử ?” Đinh Phi Tình thấy vậy sắc mặt trầm xuống, Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Nói đi.” Thánh Thiên Vực thấy vậy thong thả mở miệng, không để ý chút nào.
Quan truyền lệnh kia thấy Thánh Thiên Vực mở miệng, lập tức run run nói: “Có tin đồn thổi chuyện giật gân, đồn rằng thánh nữ bệ hạ thân ngọc không còn nguyên vẹn, đã gả cho người khác, người được gả chính là Tần vương ở phương bắc.”
Vân Khinh vừa nghe thấy vậy chỉ nhìn Đinh Phi Tình, tin tức này ngoại trừ Thánh Thiên Vực và Tuyết Lê ra không có kẻ nào biết. Thánh Thiên Vực đương nhiên không làm chuyện này, nếu y muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi, còn tạo ra lời đồn này làm gì, như vậy thì là ai?
Sắc mặt Thánh Thiên Vực hơi trầm xuống, thản nhiên nói: “Ai đồn?”
“Bẩm, thần không biết, trước đó vài ngày đã bắt đầu đồn thổi, chỉ là chưa lan truyền đến U thành. Hôm nay, thần mới nghe nói, đã được truyền đến toàn bộ lãnh thổ của chúng ta rồi.”
Đôi mắt Thánh Thiên Vực sâu thẳm, nét mặt chợt trở nên tàn nhẫn: “Truyền lệnh xuống, ta nói nàng là Thánh nữ thì chính là Thánh nữ, ai dám ăn nói xằng bậy, tru di tam tộc!”
Quan truyền lệnh vừa nghe xong liền nghiêm mặt đáp lại rất nhanh: “Rõ, hạ quan tuân mệnh!”
“Lui xuống.” Thánh Thiên Vực phất tay, quan truyền lệnh quên luôn cả lễ tiết với Vân Khinh, xoay người chạy ra ngoài.
“Quay lại.” Mới vừa chạy được mấy bước, đột nhiên Thánh Thiên Vực lạnh lùng quát lên, quan truyền lệnh vội dừng bước, xoay người quay trở lại.
“Điện hạ……”
“Thật xin lỗi.” Quan truyền lệnh còn chưa kịp hỏi hết câu, Thánh Thiên Vực đột nhiên hướng về phía Vân Khinh khẽ gật đầu, nói xin lỗi, quan truyền lệnh kia thấy vậy sửng sốt.
“Thánh nữ bệ hạ mới là vua của các ngươi.” Giọng nói thanh nhã vang lên, làm cho quan truyền lệnh trán đổ mồ hôi hột, không chút nghĩ ngợi liền xoay người về phía Vân Khinh quỳ xuống dập đầu liên tục: “Ty chức đáng chết, ty chức đáng chết, xin bệ hạ thứ tội.”
Vân Khinh thấy vậy nhìn Thánh Thiên Vực rồi thản nhiên nói: “Lui xuống đi.”
Chờ quan truyền lệnh đi xuống, Vân Khinh nhìn Thánh Thiên Vực lạnh lùng nói: “Ta…”
Mới nói được một chữ, Thánh Thiên Vực nhìn Vân Khinh xua tay, thoáng cười như không nói tiếp: “Nền tảng của nàng không đủ, muốn xoay chuyển lòng người, nếu không có chỗ dựa, nàng rất khó có cơ hội.”
Vân Khinh vừa nghe chợt nhíu mày, Đinh Phi Tình ở bên cạnh cũng tràn đầy kinh ngạc. Gã này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Ra đây.” Không đợi hai người suy nghĩ, Thánh Thiên Vực đột nhiên trầm giọng quát lên.
Vừa quát xong, một gã mặc áo bào trắng, góc biên thêu màu lam trấn thủ cung thứ tám bước ra, cực kỳ lạnh lùng.
“Lời đồn đại này truyền ra từ chỗ Nam Vực vương, đang lan truyền rất nhanh chóng, hiện tại dân chúng của chúng ta đều bắt đầu dao động và hỗn loạn. Một khi trở nên hỗn loạn cũng không dễ dàng sắp xếp trở lại.” Tuy rằng nơi này thế lực Thánh nữ là do Thánh tử định đoạt, nhưng về phía đối ngoại đều là do Thánh nữ thống trị tất cả. Thánh nữ chính biểu tượng thần thánh của thần dân Nam Vực, nếu đức hạnh bị tổn hại thì không thể tiếp tục làm Thánh nữ, cũng chính là không còn tồn tại tín ngưỡng dành cho họ, điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Dứt lời, y liền quay đầu nhìn Vân Khinh, trầm giọng nói: “Dường như phía Nam Vực vương có người nắm rất rõ chuyện của mọi người ở Tần quốc, còn vẽ hình của bệ hạ và Tần vương, bởi vậy rất có sức thuyết phục.”
Vân Khinh vừa nghe xong chợt chấn động trong lòng. Ở chỗ Nam Vực vương có người biết rõ cô và Độc Cô Tuyệt, kẻ nào chứ, đây rõ ràng là nhắm vào cô mà.
“Có người không muốn cho nàng làm Thánh nữ!” Thánh Thiên Vực nghe thế quay đầu nhìn Vân Khinh, khoanh tay trước ngực chậm rãi nói.
Phá hỏng thanh danh của Vân Khinh, đây chẳng phải không muốn cô làm Thánh nữ, không thể thống trị một nửa thế lực của Nam Vực sao.
“Chẳng lẽ là bọn chúng?” Đinh Phi Tình đột nhiên gõ gõ tay trên bàn, nhíu mày nhìn Vân Khinh trầm giọng nói.