Vương Thanh Thanh tựa hồ muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy tôi nói có lý.
Chiều nào tôi đi thăm Tống Tuyết sau khi tan sở.
Bà tỉnh vào ngày thứ hai, lại trở về phòng bệnh bình thường.
Bởi vì tình trạng sức khỏe của mình nên thời gian phẫu thuật lùi lại bốn ngày, đặt lịch ở cuối tuần.
Ngày phẫu thuật, tôi đến bệnh viện rất sớm.
Tôi vào phòng bệnh, Tống Tuyết nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Khanh, con đến rồi.”
“Vâng, bà nội. Hôm nay bà cảm thấy thế nào?”
Tôi vừa bước vào vừa nhìn xung quanh. Trừ Tống Tuyết vẫn luôn nằm ở phòng trong và dì Trần đang ngồi cạnh giường, trên tay bưng chén cháo ra thì trong phòng bệnh chẳng có ai cả.
Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi đều không ở đây.
Tống Tuyết húp một ngụm cháo, thở dài thườn thượt: “Tốt hơn nhiều rồi, sáng nay bác sĩ có tới kiểm tra.”
“Vâng, vậy là tốt rồi.”
Tôi gật nhẹ.
Lúc ấy, tôi cho rằng Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi nhất định sẽ đến.
Nhưng tôi ở trong phòng bệnh với Tống Tuyết suốt hai tiếng cũng không nhìn thấy bóng dáng của họ. Khi đồng hồ sắp điểm mười giờ, có một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đi tới, giới thiệu với Tống Tuyết: “Chào bà, tôi tên là Bùi Tiến Chung, là bác sĩ mổ chính cho bà hôm nay.”
“Xin chào, xin chào.”
Tống Tuyết vội chào hỏi với bác sĩ kia.
Hai người bắt đầu trao đổi với nhau, Bùi Tiến Chung hỏi Tống Tuyết về một vài thói quen ăn uống, những vấn đề liên quan đến bệnh tình để có cái nhìn rõ nét hơn.
Sau khi kết thúc, ông ấy gật nhẹ với Tống Tuyết: “Tôi đã biết rồi, tôi đi chuẩn bị một chút, sau đó để y tá đẩy bà qua.”
“Được.”
Tống Tuyết gật đầu.
Lúc ấy, tôi ở bên cạnh Tống Tuyết, nắm lấy tay bà.
Khi nhìn thấy bác sĩ đi ra, tôi có thể cảm nhận được tay Tống Tuyết có hơi run rẩy.
Bác sĩ vừa mới ra ngoài, bà lén đưa một bì thư cho tôi rồi nói: “Khanh, con đưa cái này cho bác sĩ vừa rồi giùm bà.”
“…”
Tôi cúi đầu, lẳng lặng mở ra và nhìn thoáng bên trong. Hóa ra đó là một tấm thẻ ngân hàng.
Hiểu ý của bà, tôi vội ra khỏi cửa và đuổi theo Bùi Tiến Chung đã đi tới cửa thang máy.
Tôi gọi ông ấy ra chỗ cửa cầu thang, giao bì thư cho ông: “Bác sĩ Bùi, ca phẫu thuật của bà nội tôi phải làm phiền bác sĩ rồi.”
Ông ấy nhìn bì thư trong tay tôi, nhìn chung quanh một chút mới nhận lấy và cất trong túi áo.
Sau đó nói vài câu để tôi yên tâm rồi đi.
Tôi quay lại với Tống Tuyết.
Rất nhanh đã có y tá tới phòng, độ nhiệt độ cơ thể cho Tống Tuyết, đổi giường cho bà rồi đẩy ra khỏi phòng.
Tôi cũng đi theo.
Tống Tuyết nằm trên giường di động, sắc mặt có phần buồn thương. Bà vừa nắm tay vừa nhìn tôi thật lâu: “Khanh, chuyện Duyên Minh lần trước, bà nội biết con phải chịu thiệt thòi nhiều, nhưng bà không thể nhìn Duyên Minh nhảy xuống như thế.”
“Bà nội, con hiểu mà, con không sao.”
Làm sao tôi có thể trách Tống Tuyết cơ chứ!
Tống Tuyết thở dài: “Bao uất ức con phải gánh chịu những năm vừa qua, bà chẳng biết mình có thể đền bù cho con hay không…”
“Bà nội, bà đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc là qua ca phẫu thuật thôi.” Tôi động viên bà.
Giường di động đã tới cửa phòng phẫu thuật, tôi bị y tá chặn lại, y tá muốn đẩy giường Tống Tuyết vào phòng phẫu thuật, nhưng Tống Tuyết lại kéo tay tôi không chịu buông.
Tôi cúi người, ôm Tống Tuyết: “Yên tâm đi bà nội. Con ở bên ngoài chờ bà.”
Lúc này, Tống Tuyết mới chịu buông tay ra.
Tống Tuyết đi vào một hồi, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, tôi ngồi ở cửa ra vào, tâm loạn như ma.
Hai tiếng sau, Tống Cẩm Chi mới vác mặt đến. Thêm một tiếng nữa, Tống Cẩm Dương mới xuất hiện.
Hai người cũng chỉ ngồi ở cửa ra vào vài phút rồi rời đi.
Tôi vẫn luôn canh ở cửa, canh một mạch cho đến hai giờ trưa, bây giờ đã cách lúc Tống Tuyết vào phòng phẫu thuật năm tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Bụng tôi đã đói tới mức kêu vang, tôi vừa đứng lên, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhìn thấy một y ta vừa lao về phía tôi vừa la to: “Tránh ra, tránh ra.”
Tôi vội lùi về sau, nhìn thấy trên tay y tá bưng một cái khay đứng túi màu tươi.
Cô ấy lướt nhanh qua người tôi, lao thẳng tới phòng phẫu thuật cách đó không xa.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra một chút, bên trong có một y tá đang chờ.
Y tá ở cửa cầm lấy cái khay trên tay y tá kia rồi đóng cửa lại, tôi khẩn trương tiến lên cản đường vị y tá đưa máu kia và hỏi cô ấy: “Ca phẫu thuật của bà nội tôi thế nào rồi?”