“Dung Lạc! Buông ra.”
Dung Lạc không những không buông, môi mỏng ướt át còn hướng tới sườn mặt non mịn trắng ngần của cô, ghé sát bên tai nói thập phần yêu dị:
“Lạc có thể một lúc hầu hạ rất nhiều nữ nhân, nhưng nếu em muốn. Lạc sẽ hầu hạ một mình em thôi.”
Hạ Nhi trợn trắng mắt, tay không dám loạn xạ cử động, cảm xúc mềm mượt nóng bỏng kinh người dưới tay cô không đùa được, Dung Lạc là đang bị kích thích đến cực điểm, ánh mắt xanh nhiễm một tầng dục vọng điên cuồng kia, cô không có gan chọc vào.
“Dung Lạc! Tôi không cần. Không hứng thú.” Hạ Nhi lạnh giọng rít lên từ kẽ răng.
Dung Lạc cười khẽ, đôi mắt xanh hơi thẫm lại, nhìn về nơi Hạ Nhi đang để tay lên, dù cái chạm đó là để chặn lại việc tiếp xúc cơ thể với cô, nhưng Dung Lạc vẫn không nhịn được rung động, thân thể run lên vì dục vọng ham muốn, bàn tay Hạ Nhi nhỏ bé lành lạnh, lại vô hạn mê hoặc mình.
Ôm nữ nhân mình điên cuồng muốn có được vào lòng mà không thể làm gì, gần như Dung Lạc phải kiềm chế đến phát điên luôn rồi.
“Nếu em đã muốn tôi hầu hạ nốt nữ nhân kia…”
Dung Lạc ngừng một chút, rồi bật cười khàn giọng tiếp tục:
“Hay là… em cùng xem đi. Xem tôi hầu hạ hai nữ nhân đó, sung sướng tuyệt đỉnh đến cỡ nào.”
Giọng Dung Lạc nhè nhẹ, lạnh lẽo như băng tuyết, lại khiến Hạ Nhi khuôn mặt đỏ bừng lên.
Đúng là suy nghĩ của những kẻ điên, cô không thể nuốt nổi mạch não thần kinh này của Dung Lạc.
Dương Mẫn Hi đứng phía sau run lên từng trận.
“Lạc…” Giọng dường như nhỏ đến không thể nghe thấy.
Dung Lạc cười đến yêu dị, liếc mắt nhìn Dương Mẫn Hi, mị hoặc đến cực điểm khàn giọng:
“Cô không muốn?”
Dương Mẫn Hi nhìn thấy, chính mình lại không thể kháng cự lại sự quyến rũ mê người của Dung Lạc, gần như lập tức mở miệng:
“Em muốn Lạc.”
Hạ Nhi nghe thấy há hốc mồm.
Mẹ kiếp! Con khốn nào lúc nãy nói không muốn ‘tranh sủng’ với một thuộc hạ làm ấm giường hả???
Đồ không có liêm sỉ!!!
Khốn kiếp!!!
Không có tiền đồ!!!
Dương Mẫn Hi không thèm nhìn ánh mắt xem thường cùng miệt thị của Hạ Nhi, lách người đi vào phòng Dung Lạc.
Hạ Nhi mở to mắt.
Con! Mẹ! Nó!
Bà đây là muốn ghê tởm chết nhà ngươi.
Nhà ngươi lại định vả mặt ghê tởm chết ta.
Dung Lạc cười khẽ, ôm Hạ Nhi xoay người bước vào phòng.
Khuôn mặt Hạ Nhi tràn đầy khiếp sợ, kinh hãi đến cả người run run, ngay lập tức đưa tay nắm chặt cạnh cửa.
“Dung Lạc! Muốn ‘làm’ nữ nhân cũng đừng kéo bổn tiểu thư vào. Mẹ kiếp! Tôi không muốn xem!!”
Hạ Nhi tay giữ chặt cạnh cửa, quyết tâm — nhất quyết — cương quyết không buông tay ra.
Chỉ nghe thấy một thanh âm lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Nghiên Nghiên! Tới đây!”
Dung Lạc vừa dứt lời, nữ nhân không một mảnh vải, yểu điệu câu người bước xuống giường, tới bên cạnh Hạ Nhi, từng chút gỡ tay cô ta khỏi cạnh cửa.
“Dung Lạc! Cô ngang ngược càn rỡ. Muốn tôi ghê tởm chết có đúng không???” Hạ Nhi gào thét không ngừng.
Dung Lạc thấp giọng cười.
Nhìn ngón tay cuối cùng bị gỡ ra, Hạ Nhi kinh hoảng tột độ. Ngay lập tức cả người bị nhấc lên, Dung Lạc ôm Hạ Nhi tới ghế sofa bên cạnh giường, dùng sức ném mạnh cô lên đó.
Hạ Nhi gấp rút vội vã lùi về cuối ghế sofa, ánh mắt hổ phách tràn ngập kinh hãi cùng hoảng loạn.
Dung Lạc cười yêu dị, chồm người tới trước mặt cô.
Hạ Nhi vội vã xoay mặt đi.
“Nhìn cho kỹ. Tôi hôm nay cho em xem đủ.”
Hơi thở ấm nóng ái muội thả vào sườn mặt cô, Hạ Nhi ngay lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
“Nếu em không nhìn! Tôi sẽ ‘làm’ em.” Giọng Dung Lạc vô cùng nguy hiểm, ý tứ uy hiếp không chút che giấu.
Hạ Nhi run khẽ, chậm rãi mở mắt ra, xoay đầu lại, gằn giọng hỏi lần nữa:
“Cô muốn tôi ghê tởm chết sao?”
Dung Lạc ghé sát vành tai Hạ Nhi, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm một cái, hơi thở dục vọng nóng bỏng kinh người.
“Tôi là cho em thấy cách tôi thoả mãn nữ nhân. Để em chuẩn bị mà tận hưởng. Chỉ làm một lần cho em thưởng thức.”
“…”
Hạ Nhi hừ lạnh, dùng tay áo mạnh bạo lau chùi vành tai mình.
Dung Lạc lùi về sau, cười âm trầm yêu dị.
Dương Mẫn Hi từ sau lưng xuất hiện, tay lần mò tới trước vạt áo Dung Lạc đang hở ra, ngón tay với móng đỏ rực chạm lên làn da trắng như bạch ngọc, chạm khẽ như mơn trớn, vuốt ve cơ thể nữ nhân tuyệt mỹ mê người trước mặt.
“Lạc… đừng để em đợi nữa.” Thanh âm kiều mị quyến rũ đến cùng cực.
Dung Lạc liếc nhìn Hạ Nhi đang nhìn mình, cười quyến rũ xoay người đưa tay kéo Dương Mẫn Hi vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên cần cổ thon thả, há miệng cắn.
“Hah.. Lạc..” Dương Mẫn Hi rên khẽ.
Dung Lạc động tác thành thục, hai tay nâng Dương Mẫn Hi lên, dùng sức lực lớn như vậy, nhưng lại làm đến nhẹ nhàng thoải mái, Dung Lạc ôm Dương Mẫn Hi bước vài bước, áp cô ta lên vách tường gần đó.
Nghiên Nghiên khoả thân ngồi trên giường, khuôn mặt cười đến mị hoặc.
Dung Lạc thả Dương Mẫn Hi xuống, đưa tay tới kéo váy cô ta ra, ném xuống sàn nhà rồi cúi đầu hôn lên bờ vai trần trắng nõn, đầu lưỡi ẩm ướt di chuyển xuống xương quai xanh, há miệng gặm cắn.
“Hah…”
Tay Dung Lạc bao trùm một bên ngực cô ta sau lớp áo bra đen tuyền, nắn bóp rồi di chuyển đầu lưỡi liếm lên bầu ngực, một tay lại di chuyển xuống vùng giữa hai chân Dương Mẫn Hi, ngón tay thon dài vuốt ve lên xuống đáy quần lót.
“Ah… Lạc..” Dương Mẫn Hi rên rỉ yêu kiều mị hoặc.
Dung Lạc cảm thấy Dương Mẫn Hi đã ẩm ướt một mảng, liền trượt người xuống, nắm lấy một chân Dương Mẫn Hi nâng lên cao.
“Lạc… Trên giường…”
“Im lặng đi.”