Đáng tiếc ốc biển chỉ có thể truyền âm thanh của nàng đi, nàng không nghe được tiếng của bọn hắn.
“Phụ thân, người có thể nghe thấy không? Thương… Nguyệt Phù Nhai có ở bên cạnh người không?”
Cù Huyền Tử sao mà không hiểu được, liền mang ốc biển đặt vào tay Thương Cửu Mân.
Thương Cửu Mân không rõ, nhíu mày nhìn Cù Huyền Tử: “Sư tôn?”
Cù Huyền Tử cười cười không nói, lắc đầu đi xa.
Ốc biển trong tay phát ra ánh sáng, Thương Cửu Mân nghe giọng nàng nói: “Có mấy lời, muốn nói cùng ngươi, nhưng lại không kịp nói. Ngươi nhất định phải bảo trọng, bình an trở về”
Dừng một chút, nàng lại chân thành nói: “Chờ mệnh hồn của ta tu bổ lại, chúng ta liền đi du ngoạn có được không? Tam giới lớn như vậy, thế gian này sông núi, cảnh vật xinh đẹp vô cùng. Trước đây có nhiều hiểu lầm, lúc gặp nhau cũng không tốt lắm, nhưng về sau, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt”
Thương Cửu Mân nét mặt nhu hòa.
Nàng sẽ đối xử tốt với hắn sao?
Hắn tận lực không nghĩ đến mình là Nguyệt Phù Nhai, chỉ coi là nàng đang nói với chính mình.
Đến cuối cùng, Tô Tô cười nói: “Lúc ở Tiên điện vụ việc Hương Lan sớm đã biết, ngươi không có ghét mùi này.”
Ốc biển lấp lóe, yên tĩnh như cũ.
Thương Cửu Mân dừng lại, khi nghe đền việc Hương Lan nháy mắt trong lòng nhảy hụt một nhịp. Hương Lan.. chuyện gì xảy ra? Nguyệt Phù Nhai không phải là không thể đến gần nó sao?
Trừ phi!Thương Cửu Mân nắm chặt ốc biển, nàng biết hắn là ai!
Biết hắn là ai, nhưng vẫn nói ra những lời này, không phải là nói với Nguyệt Phù Nhai mà đang nói với hắn.
Hắn khó mà hình dung được tâm tình của mình lúc này, hắn luôn chậm rãi đợi đến khi lời nói dối này bị lộ nàng sẽ oán tránh hận hắn, nhưng không mọi chuyện luận chuẩn, Tô Tô lại nói cho hắn biết nàng đã sớm nhận ra hắn là Thương Cửu Mân.
Cho nên nàng cùng hắn, hôn hắn ôm hắn đều biết hắn là ai. Tay hắn che lại nửa mặt, đột nhiên thấp giọng cười lên. Tất cả cay đắng cùng ghen ghét, ngay lúc này đều hóa thành đường mật.
Đột nhiên xuất hiện niềm vui bất ngờ, để những khí tức âm u của hắn biến mất sạch sành sanh, các đệ tử Hành Dương tông ngạc nhiên quay đầu, buổi sáng nhìn thấy bộ dạng trầm mặt của sư huynh, giờ phút này khóe môi hắn vương lên, bộ dáng tâm tình cực tốt.
Đi đến chỗ như Hoang Uyên, hắn lại còn vui vẻ như thế, không hổ là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thật là làm cho người ta khâm phục.
Thương Cửu Mân nắm chặt ốc biển, chờ hắn trở về, liền sẽ dỡ bỏ vỏ bọc này, đem Phù Nguyệt Nhai đang bị nhốt thả ra. Hắn sẽ nhận sai, sẽ đích thân khẩn cầu Cù Huyền Tử cùng Nguyệt Phù Nhai tha thứ, hắn cái gì cũng không sợ, không sợ ánh mắt người ngoài, càng không sợ lời đàm tiếu.
Hắn có chút hối hận, thanh đao kia thì ra là nàng cho hắn, nhưng đáng tiếc buổi sáng đã bị lòng đố kỵ ảnh hưởng, hắn không chờ đến khi nàng tỉnh lại, chỉ tiếc bây giờ không thể trở lại Hành Dương tông.
Hắn thấp giọng nói: “Chờ ta trở lại”
Yểm Ma trợn mắt há mồm nhìn sự phát triển của mộng cảnh, trước đó đã cho Ma Quân một thân phận khác, dù quá trình cũng có trắc trở, nhưng hắn như cũ vẫn có giấc mơ đẹp.
Đạm Đài Tẫn so với người khác lúc bắt đầu đã không công bằng, nhưng nếu như cho hắn điểm xuất phát cân bằng thì mọi chuyện đã khác.
Hắn xảo trá lãnh khốc, nhưng cũng chấp nhất không sợ, tuy nói thủ đoạn hèn hạ một chút, nhưng cuối cùng vẫn làm cho cục diện hỏng bét thay đổi trở về.
Mắt thấy Lưu Ly châu sắp vỡ vụn ra, Yểm Ma vội vàng bay lượn đến bên cạnh hai người: “Ma Quân, tỉnh lại tỉnh lại đi, Lê tiên tử, tỉnh lại”
Huyễn Nhan châu lực lượng không đủ, có thể duy trì đến hiện tại đã không dễ dàng, giả đến cùng vẫn là giả, giấc mơ vỡ vụn. Cảnh tượng tượng bên trong Lưu Ly dừng lại.
Thiếu nữ áo trắng ngồi ở Trường Trạch tiên sơn, lá ngô đồng đỏ thẫm, nàng nhìn về phía Hoang Uyên, chờ hắn trở về.
Thiếu niên đi ra khỏi Hoang Uyên đen nhánh, cùng nói cười với Biên sư huynh, trong tay đang cầm ốc biển.
Nàng vì Thương Cửu Mân mà động tâm, nhưng cuối cùng bọn họ không thể gặp lại. Trong lời nói của nàng cả một đời, cuối cùng chỉ có thể biến thành giọt nước, tụ hợp vào trong trí nhớ hắn.
Đồ Thần nỏ cảm nhận được chủ nhân sắp tỉnh lại, đợi ở bên cạnh. Nó đã thu nạp những yêu vật khác, hiện tại nó càng trở nên cường đại.
Đáng tiếc trong không gian chật hẹp này, nó không được uống máu người, không có cách nào giết chóc, sớm đã nhịn muốn chết. Chỉ còn chờ Đạm Đài Tẫn tỉnh lại, mang theo nó đi giết chóc.
Yểm Ma khẩn trương nhìn hai người, nó nghĩ thầm: Trăm sông đổ về một biển, nhiệm vụ của mình cũng tính là hoàn thành đi. Ma quân hẳn cũng không so đo.
Tô Tô mở mắt. Ý thức nàng trống rỗng trong giây lát, lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đang ở trong một không gian chật hẹp, bốn phía đều đen nhánh giống như ở trong lòng đất.
Trọng Vũ yên tĩnh trên cổ nàng, nàng nằm trong một vòng tay băng lãnh, xung quanh ma khí ngút trời.
Nàng bỗng nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Yểm Ma trốn ở nơi hẻo lánh, cũng ở bên người Đồ Thần nỏ, còn có… một người đang chậm rãi ngồi xuống, thiếu niên trầm mặt nhìn nàng.
Bạch y của hắn nhuốm máu, màu đỏ của máu như đã thành bộ dáng quen thuộc của hắn.
Đạm Đài Tẫn… Thương Cửu Mân…
Khí tức Tô Tô hỗn loạn, thiếu nữ trong mộng, cố ý xoay cổ, trong lòng bủn rủn cùng một cảm giác vui mừng, làm cho nàng nhịn không được đè lại đầu của mình. Giả đều là giả.
Trên đời này không có người tên Thương Cửu Mân, hắn chỉ là Đàm Đài Tẫn, hắn trời sinh tà cốt, khống chế nàng giết những người bên cạnh nàng.
Bọn họ trước lúc vào mộng, hắn đã có Đồ Thần nỏ.
Cho dù có thay đổi quá khứ hay không, thì có người sinh ra đã được định là phải theo con đường hắc ám. Câu Ngọc hy sinh, chỉ vì ngăn cản hắn đi đến bước đường này, thế nhưng bây giờ hắn vẫn đi đến. Chúng ta vốn dĩ không thể cùng tồn tại.
“Tô Tô”
“Ngươi đừng chạm vào ta!”
Ý cười bên môi Đạm Đài Tẫn nhạt xuống.
“Ngươi nghĩ như vậy sao?”
Thời điểm hắn không cười, cả người liền bao trùm cảm giác ủ dột, cùng người trong mộng cảnh Thương Cửu Mân hoàn toàn khác biệt.
Ma Thần nỏ che trước người hắn, hắn nghiêng nghiêng đầu, lại mang mấy phần hình dáng của Thương Cửu Mân trong mộng mang theo sự chân thành : “Nàng nghe ta nói, ta nhớ được năm trăm năm trước lời nàng nói, ta sẽ không nhập ma. Nàng nếu không thích Đồ Thần nỏ, ta đem nó phong ấn vĩnh viễn, phong ấn lại liền tốt. Nàng không phải đã nói, chờ ta trở lại, nàng sẽ chờ ta sao?”
Hắn giọng điệu rất nhẹ, thì thầm nói: “Ta sẽ tu tiên thật tốt, tương lai sẽ thành thần, ta không lừa nàng, nàng chí ít cũng đừng gạt ta”
Tô Tô lắc đầu nói: “Chuyện đó là giả”
“Giả?” hắn lạnh lùng hỏi, chợt cười ra tiếng: “Lê Tô Tô, nàng đi hỏi chính mình. Nàng thật sự không biết tình cảm của ta sao?”
Hắn vậy mà hỏi, nàng không biết tình cảm của hắn sao?
Tô Tô ngước mắt lên, trong lòng ai oán, tại lúc này phát huy vô cùng tinh tế nói: “Ta chỉ biết, ta đã từng đau khổ khẩn cầu, ngươi lại tiện tay lấy Vĩnh Sinh hoa để lấy lòng Diệp Băng Thường. Ở nhân gian vào đông lạnh như vậy, tối như vậy, ngươi vẫn như cũ lựa chọn Diệp Băng Thường. Nếu như ta không phải là Lê Tô Tô sớm đã hồn bay phách tán. Là chính miệng ngươi nói với ta, ngươi thích nàng ta nhiều như thế nào, có thể vì nàng ta mà đánh đổi thiên hạ, vì nàng ta mà không để ý đến ánh mắt thế nhân, hiện tại ngươi hỏi ta biết không, ta không biết, ta dựa phải vào cái gì để biết”
“Cho tới bây giờ” Nàng nghẹn ngào mà nói “Ngươi vẫn như cũ vẫn gạt ta, Đạm Đài Tẫn, tất cả người trong thiên hạ này đều chỉ là quân cờ của ngươi sao?”
Ngươi thích Diệp Băng Thường sử dụng hết tâm cơ, ngươi nói thích ta, không tiếc dùng mộng để tạo ra những hoàn cảnh hư ảo.
Đôi mắt đen của hắn ần ật nước.
Hồi lâu đôi môi hắn run rẩy, cố cười nói: “Ta biết sai rồi, Tô Tô nhưng mà ta không còn cách nào cả Tô Tô”
Hắn cái gì cũng làm, nàng từng nói muốn hắn thành thần bảo vệ thiên hạ, thế là hắn leo ra khỏi sông Quỷ Khóc, học tập tại Tiêu Dao tông đi theo con đường chính đạo. Hắn thu liễm lại hèn hạ, học người khác kính yêu sư tôn, tôn kính đồng môn.
Nếu như hắn có đường, sinh ra có tia tình cảm, có mẫu thân nuôi dưỡng, có thể ăn no mặc ấm, cũng không đi đến bước đường hôm nay. Nếu như có cơ hội đường đường chính chính ở cùng với nàng, hắn làm sao lại sử dụng mộng cảnh lừa gạt mình, như thế nào lại ti tiện như vậy, tình nguyện trở thành cái bóng của người khác, đi làm lô đỉnh cho nàng.
