Lúc thấy đám người “Ánh sáng” này lần đầu trong “Kawagebo”, Ngô Côn Phong đáng lẽ phải nên đặt trọng tâm lên người Nhiễm Văn Ninh. Cậu ta cực kì hối hận chuyện khi ấy, đáng lẽ cậu ta nên đánh Nhiễm Văn Ninh một trận tơi bời hoa lá mới phải chứ.
Thật ra cậu ta vốn nghĩ mối quan hệ của Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất không sâu sắc đến như vậy, thế nhưng tình trạng tinh thần mấy ngày nay của Nhiễm Văn Ninh lại cực kì không ổn định, cậu là người bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất trong toàn thể đội viên. Ngô Côn Phong thật sự không hề ngờ được rằng cái tên Nhiễm Văn Ninh này lại đỉnh cao đến mức đó, trông thế mà lại có thể bị một tên con trai đánh đập sinh tình luôn.
“Tôi cũng muốn đuổi kịp mấy cậu.” Nhiễm Văn Ninh cúi thấp đầu, bất lực nói.
Ngô Côn Phong vỗ vai cậu mấy cái, nói lời thật lòng: “Cậu trưởng thành rất nhanh, chỉ có mình cậu là không biết chuyện này thôi.”
Nhưng nghe xong, đầu của Nhiễm Văn Ninh lại thấp hơn một chút nữa. Cậu nhìn hai bàn tay mình, ánh mắt mờ mịt, “Chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm, cứ như vậy mãi là không được.”
“Tôi có thể giúp cậu, nhưng năng lực của tôi chỉ có thể rèn luyện niềm tin của cậu mà thôi.” Ngô Côn Phong đề nghị.
Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta với một ánh mắt cực kì chăm chú, cậu nói với Ngô Côn Phong rằng: “Cái gì cũng được, chỉ cần đó là thứ tôi học được vào lúc này, tôi đều muốn học cho bằng hết. Để tôi đi xin mượn ‘Kawagebo’, cậu dạy tôi ha.”
Cấp bậc của Trì Thác quá cao, Nhiễm Văn Ninh không tiếp nhận nổi năng lực từ ý thức của anh, nhưng Ngô Côn Phong lại đỡ hơn một chút, cậu có thể học từ tên này trước.
“Được thôi, cậu đi đi.” Tư chất giả của dãy núi tuyết kia gật gật đầu, sẵn sàng chia sẻ giấc mơ của mình.
…
Gần đến tháng tư, mùa xuân đã gõ cửa.
Tuy sắc xuân mơn mởn kia vốn là một biểu tượng cho sức sống tươi mới, thế nhưng trông nó lại xa xôi vời vợi đến không cách nào với tới.
Trời đầy mây, người đàn ông kia ôm một bó hoa tươi, bước từng bước lên bậc thềm. Cậu dừng chân trước một bia mộ có khắc một cái tên hai chữ, sau đó đặt hoa tươi xuống mộ bà.
Cậu móc khăn tay của mình ra, cẩn thận lau sạch mộ bia. Người phụ nữ trong tấm ảnh đen trắng kia vẫn còn lưu lại nét đẹp lúc sinh thời, con trai bà kế thừa rất nhiều nét đẹp ngoại hình từ mẹ.
“Mẹ, trước đây ít lâu, con mất đi một người bạn.”
“Trước đây thật lâu, con cũng từng mất đi một người bạn.”
“Con còn có thể tìm lại bọn họ không mẹ?”
Chiếc khăn nọ liên tục được chà xát, mãi cho đến khi nó bị bụi bặm rong rêu vấy bẩn. Người đàn ông nọ gấp gọn khăn tay của mình lại, sau đó mới cất nó vào túi quần. Bó hoa kia là một chùm hoa bách hợp. Được ánh sáng len lỏi qua các tầng mây dày đặc trên bầu trời chiếu rọi, từng cánh hoa trông cứ như đang phát sáng, đẹp đến mơ màng.
“Bây giờ con đang phải làm một công việc rất đặc biệt.”
“Con thường phải làm việc trong mộng, chuyện này thoạt trông rất khó tin.”
“Mẹ, trong mộng cũng rất nguy hiểm.”
“Con đang cố để trở nên mạnh mẽ.”
Sau khi Nhiễm Văn Ninh cất khăn vào, cậu có đụng đến một thứ hơi cứng cáp trong túi quần. Cậu móc ra một chiếc hộp, mở hộp ra, sau đó cầm lấy tấm dấu trang được cất ở bên trong. Tấm dấu trang này có màu bạch kim. Sau khi lấy nó ra, Nhiễm Văn Ninh nghịch nó trong tay mình một tí, tia sáng phản xạ lập lòe từ nó ánh lên một màu vàng nhàn nhạt trong đôi con ngươi của cậu.
“Mẹ, cậu ta cho con tấm dấu trang này này.”
“Năm ngoái, con chỉ tặng cậu ấy một bao lì xì thôi, câu chúc năm nào cũng bình an như ý kia lại trực tiếp được dùng để tiễn đưa cậu ấy luôn.”
Cậu chợt nhớ lại chuyện gì đó, sau đó mới nở một nụ cười, nói với tấm dấu trang kia rằng: “Lúc chúc mừng năm mới, Lâm Nhất có chuẩn bị hai món quà cho con, còn một món quà còn lại, con cũng không biết mình có nhận được hay không nữa.”
Mấy ngày trước, Nhiễm Văn Ninh vừa mới trải qua sinh nhật tuổi 23 của mình. Sinh nhật năm nay, cậu cũng không ăn mừng gì cả. Sau khi Nhiễm Quân gọi điện hỏi thăm, cậu mới nhận ra rằng mình đã quên béng đi mất có chuyện này.
Thì ra, sau khi trải qua những thăng trầm trắc trở trong cuộc sống, con người ta thật sự có thể quên mất những ngày tháng đáng được kỉ niệm như thế. Tuy bỏ lỡ sinh nhật mình, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại nhớ rằng mình cần phải đi viếng mộ mẹ. Cậu mua một bó hoa bách hợp mà mẹ yêu nhất, sau đó lên đường đến thăm mẹ.
Trò chuyện với người đã mất rất thoải mái tự tại, Nhiễm Văn Ninh huyên thuyên trò chuyện với tấm bia mộ kia một hồi lâu, sau đó mới nhận ra rằng những thứ mình nói ra chỉ toàn là những nghi vấn không lời giải đáp, không có bất kì một chuyện nào có chân tướng rõ ràng cả.
“Mẹ, có mấy việc không ai giúp con được hết.”
“Ai cũng rất bận rộn, ai cũng đều có nỗi đau của riêng họ cả.”
“Nhiều khi, con chỉ có thể tự mình tiến về phía trước mà thôi.”
Sau khi nói xong, cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Bầu trời âm u trĩu nặng, mãi mới trông như sắp có mưa. Những hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống tí tách.
Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cũng không ngạc nhiên lắm. Tết Thanh minh, hẳn ông Trời phải tạo mưa mấy hồi. Người đã khuất, hẳn phải nhận được đôi ba lần khóc thương tiếc nuối.
Cậu không mang theo dù, chỉ có thể để mặc mình dầm mưa trong yên tĩnh như thế. Trong mơ, cậu có thể gọi mưa, chỉ tiếc là mãi cho đến bây giờ mà cậu vẫn chưa thể nào khống chế tốt năng lực của mình. Sau khi tách khỏi người kia, quá trình trưởng thành của Nhiễm Văn Ninh đúng thật là trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Lúc ấy, cậu thật đúng là chẳng biết quý trọng Lâm Nhất.
“Cậu cứ dầm mưa như vậy sẽ bị cảm đấy.” Một giọng nói ôn hòa, trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Nhiễm Văn Ninh gần như thót cả tim, giọng nói này có hơi giống với ngữ điệu khi đọc sách của Lâm Nhất. Cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía người nói chuyện. Người mới đến đây không phải là Lâm Nhất.
Người này đeo một cặp kính gọng nhỏ, mặc một bộ âu phục màu đen, thứ nổi bật nhất trên người y là một chiếc bao tay màu trắng. Người đàn ông nọ che dù, chìa tán dù ra che trên đầu Nhiễm Văn Ninh.
“Cảm ơn, tôi sẽ quay về nhanh thôi.” Nhiễm Văn Ninh bèn cảm ơn người lạ mặt này một câu.
Người đàn ông này nhìn chăm chú vào cậu, sau đó mới tiếp tục trò chuyện với cậu bằng chất giọng dịu dàng khi nãy: “Nơi này cao lắm, cậu đi từng bậc xuống dưới đó có hơi lâu đấy.” Vừa dứt lời, y đã vươn ra một cái tay khác, trên bàn tay ấy còn có một cây dù nữa.
“Cho cậu cây dù này này.” Người lạ mặt nói.
Sau khi nhận lấy cây dù này, Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn đàng hoàng, người đàn ông mặc âu phục này đã xoay người rời đi.
Rõ ràng y đi không gấp, nhưng tốc độ bước đi của y lại cực kì nhanh. Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước cầm cây dù này rồi đuổi theo y.
“Cảm ơn anh.” Vất vả mãi, Nhiễm Văn Ninh mới đuổi kịp người đàn ông nọ. Lúc này, bọn họ đã sắp xuống dưới chân đồi.
Người đàn ông kia đẩy kính của mình lên một chút. Y thấy lúc Nhiễm Văn Ninh đi theo mình, cậu chưa hề bung dù ra mà lại ôm chặt dù trong lòng. Trong màn mưa này, dáng dấp như thế của cậu trông có hơi chán chường và đáng thương.
“Không sao đâu, cậu cứ dùng đi.” Sau khi nói xong, người đàn ông này mới bước về phía chiếc xe con đang đậu gần đó.
Nhiễm Văn Ninh ôm dù vào lòng, nhìn theo bóng dáng người này rời khỏi nghĩa trang. Cậu chợt cảm nhận được một loại cảm giác không tên. Loại cảm giác khó gọi tên này vẫn luôn giục giã cậu một cách kì quặc, ép buộc cậu nhìn chằm chằm vào chiếc xe con màu đen kia mãi cho đến khi chiếc xe ấy khuất bóng.
Còn thứ trong tay cậu là một cây dù đen cán dài phẳng lì, rất hợp cho việc tảo mộ.
“Tôi tặng đồ rồi.” Hạng Bùi ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Y có thể thấy được bóng người ngơ ngác của Nhiễm Văn Ninh trong màn mưa qua kính chiếu hậu, cậu cứ đứng đấy, nét mặt viết đầy mê man và bất lực. Trừ Hạng Bùi, người ngồi trên ghế lái phụ cũng đang quan sát Nhiễm Văn Ninh.
Vì bị mưa làm ướt, kính chiếu hậu cũng không thể chiếu rọi hoàn toàn những người ngồi trong xe được.
Nhưng tấm gương chiếu hậu trong xe lại có thể chiếu đến khuôn mặt của một người đàn ông đã trưởng thành. Sau khi Nhiễm Văn Ninh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của mình, người đàn ông này mới quay người lại, ngồi thẳng trên ghế. Đôi mắt vàng óng của anh dán chặt vào phía trước.
Anh nói với Hạng Bùi: “Tôi đã hứa sẽ tặng quà cho cậu ta.”
“Tiếc là lỡ mất sinh nhật của cậu ấy rồi.”
Hạng Bùi xoay vô lăng một cái, hỏi thêm: “Nhiễm Văn Ninh có muốn thứ gì không?”
Người đàn ông kia chỉ thấp giọng đáp một câu: “Không phải thứ gì quan trọng cả.”
“Cũng không có đạo cụ hay công cụ ăn gian gì hết hả? Cùng lắm thì tôi đập tiền.”
“Nếu Yến Lân mà không phát cho tôi miếng tin tức nào, chắc tôi phải bỏ dở chuyện tìm kiếm cậu ta quá.”
“Tôi muốn biết cậu ta hiện đang ở đâu?”
Hai món quà này, là cây dù che mưa và tấm dấu trang ấy.
Nhiễm Văn Ninh đã dầm mưa đến ướt như chuột lột, mãi cho đến cuối cùng, cậu cũng không mở cây dù đen này ra dù chỉ là một lần.
Trong một tương lai mà cậu hãy còn chưa hay biết, kẻ khai thác với danh xưng “Dù đen” này sẽ trở thành một nhân vật lẫy lừng của đời kế tiếp, và mộng cảnh giấu mình sau tấm dấu trang kia sẽ trở thành chốn về thật sự dành cho cậu.