Không buông bỏ được, là không buông bỏ được…
-Đừng khóc, có tớ ở đây.
Sau tất cả, những tháng ngày nàng cố chôn vùi, thứ tình yêu thảm hại này không những không mất đi, lại còn lần nữa trở nên mãnh liệt hơn.
Không, nàng không thể cứu vớt được bản thân mình được nữa rồi.
Ẩn phía sau một cánh cửa khác, cả hai người ba của Gia An không khỏi thở dài.
Biết làm sao đây?
Vốn dĩ tình cảm đồng tính luôn cần gấp đôi sự kiên trì mà.
.
.
.
-Cậu…- Gia An xanh mặt khi nghe thấy lời Quỳnh Chi nói.
-Tớ có thai rồi.- Quỳnh Chi lặp lại.
Gia An cúi đầu nhìn xuống mặt đất dưới chân, cố che giấu đi vẻ đau đớn của bản thân.
Có thai…
Đứa bé này…
-Cậu… định thế nào….- Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng.
-Bỏ.- Quỳnh Chi lại bật khóc.
Gia An ngẩng mặt,nhìn đôi bờ vai nhỏ bé lại rung rung lên, vẻ bất lực ngập tràn tâm trí nàng.
-Hay là… mình nói với cha đứa bé đi…- Gia An ấp úng nói.
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Quỳnh Chi lại lắc lắc đầu phản đối.
-Không! Đứa bé này tuyệt đối không thể tồn tại.- Quỳnh Chi cố giấu đi bí mật của bản thân, rằng cô ta thậm chí còn không biết ba đứa nhỏ này là ai.
Nhưng cô ta không ngờ, khi thốt ra lời nói này, lại hiện lên trong mắt cô ta một tia sáng tham vọng, khiến Gia An cảm thấy sợ hãi.
Gia An nhìn chằm chằm vào Quỳnh Chi như thể cố tìm lại cô bé ngày đầu bảo bọc mình, nhưng tự lúc nào một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng chẳng còn.
Đối mặt với nàng dường như chỉ là một người xa lạ có cùng gương mặt với Quỳnh Chi mà thôi.
Quỳnh Chi nói rằng, bởi vì tương lai, nên cô ta không thể để đứa nhỏ này tồn tại…
Và đó là lý do mà lúc này Gia An đang cùng Quỳnh Chi ở một phòng khám nhỏ.
Đây là lần đầu Gia An bước chân vào phòng khám phụ sản.
Quỳnh Chi có chút run rẩy, ánh mắt vẫn còn sưng húp vì đã khóc suốt cả buổi tối hôm qua. Gia An định nắm tay trấn an cô ấy… nhưng cuối cùng lại không có dũng khí mà rụt tay về.
Quỳnh Chi thấy vậy, liền kéo tay nàng sang, nắm thật chặt.
Khi y tá đọc tên, Quỳnh Chi đứng dậy, sợ hãi không dám bước về phía trước.
Gia An cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nàng siết chặt tay Quỳnh Chi cho đến tận khi cô ấy nằm lên giường bệnh, vén áo để mặc cho bác sĩ siêu âm bụng.
Đó cũng là lần đầu Gia An tiếp xúc với màn hình máy siêu âm.
-Thai tám tuần tuổi, có nhịp tim rồi, thai nhi phát triển rất tốt. Các cô nhìn xem…- Bác sĩ đầy chuyên nghiệp chỉ trên màn hình, lý giải cho cả hai cô gái trẻ.
Cả hai người đều nhìn, nhưng ánh mắt hoàn toàn trái ngược nhau, trong mắt Quỳnh Chi chỉ toàn là vẻ chán ghét, còn Gia An lại như thể thấy được một sự vật thật linh thiêng.
Thì ra đó là một sinh linh bé bỏng.
Thì ra đó là cách một đứa bé được sinh ra.
Mỗi một đứa nhỏ là một sinh mệnh.
-Tôi muốn phá bỏ nó.
Trong lúc Gia An còn mãi ngắm nhìn, Quỳnh Chi lại tuyệt tình. Gia An quay sang nhìn người mà nàng vẫn luôn thầm yêu, đôi mắt ngập tràn bất ngờ vì chất giọng tàn nhẫn của cô ấy.
– Nó là thứ ngoài ý muốn, là thứ mà không ai mong muốn.
Đôi bàn tay Gia An run run lên. Nàng cố siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm thẳng vào da thịt, vô thức cắn chặt môi, cố nén vẻ xúc động đằng sau cặp mắt kính dày cộm của mình.
Nữ bác sĩ nhún vai, như thể cô ấy đã nghe lời nói này đến quen thuộc rồi.
-Được thôi, chuẩn bị qua phòng phẫu thuật, người nhà đi đóng tiền đi…
-…
Gia An cứ đứng như trời trồng, cảm xúc dồn nén càng ngày càng dâng cao trong lòng nàng.
-Không…- Nàng thì thầm, dần dần lại nói lớn hơn.
Quỳnh Chi khó hiểu nhìn Gia An.
-Cậu không được phá.- Gia An ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lên, nàng nắm chặt tay Quỳnh Chi, ra sức cầu xin cô ấy.
Nhưng Quỳnh Chi chỉ lạnh mặt, cười nhếch môi một cái.
-Nó không nên tồn tại.
-NÓ LÀ MỘT PHẦN CỦA CẬU! LÀ GIỌT MÁU CỦA CẬU ĐÓ- Gia An có chút lớn tiếng, như thể muốn lay động ý nghĩ của Quỳnh Chi.
-Một phần thịt thừa.- Quỳnh Chi giọng đều đều mà nói.
Gia An há hốc miệng vì sốc, cả đôi mắt to tròn tràn ngập thất vọng, nữ bác sĩ nhún vai, cất tiếng phá ngang bầu không khí.
-Đi ra ngoài nói chuyện, tôi còn phải khám cho người khác.
Cứ thế, cả hai đến lối thoát hiểm.
Gia An vẫn có chút thút thít vì khóc, trong Khi Quỳnh Chi lại mặt lạnh như tiền.
-Cậu bình tĩnh lại, nó là con tớ, quyết định của tớ.
-Vì nó là con cậu nên tớ muốn cậu suy nghĩ lại!- Gia An nắm tay Quỳnh Chi.- Cậu không thấy nhịp tim sao? Con cậu đang sống, đang tồn tại, đang lớn lên từng ngày. Rồi nó sẽ chào đời, đón ánh nắng mai. Nó là một sinh mệnh, cậu không thể tùy tiện vứt bỏ nó! Cậu như vậy có phải là giết người không!?
Quỳnh Chi cười nhạt.
-Cậu không trong cuộc làm sao hiểu? Cậu nói thì hay lắm, có ngon thì cậu nuôi nó đi.
-ĐƯỢC!- Gia An không chút đắn đo, nhìn Quỳnh Chi bằng ánh mắt cầu xin.- CẬU ĐỪNG PHÁ, TỚ NUÔI CON CẬU, TỚ NUÔI CẬU.
Quỳnh Chi nhếch môi, hất tay nàng ra.
-Cậu là tiểu thư nhà giàu mà, sống trong nhung lụa, hai người ba đồng tính bảo ban đủ điều, cậu thừa tiền bao nuôi cả nó và cả tôi. Nhưng An à…- Quỳnh Chi nói bằng giọng châm biếm.-Tôi ghét đồng tính, tôi chướng mắt hai người ba của cậu, và cả chính thứ tình cảm cậu dành cho tôi nữa!
Quỳnh Chi đưa tay đẩy Gia An ra xa, sau đó kéo đầu nàng hướng về phía cô ta.
-Cậu mở to mắt ra nhìn tôi này. Cậu muốn hôn tôi, muốn ôm tôi muốn lên giường với tôi lắm chứ gì!? Tỉnh táo lại đi, trong lúc tôi còn xem cậu là bạn thì cậu đi chữa bệnh đi An. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Quỳnh Chi lạnh lùng nhìn Gia An, sau đó lùi một bước cách xa khỏi nàng.
-Đời tôi, không thể có nó! Mà tôi cũng không thể chấp nhận cậu. Xin lỗi.
Những lời nói nhẹ tênh mà Quỳnh Chi nói ra lại như ngàn lưỡi dao cứa vào tim của Gia An vậy. Nàng không quay lại nhìn bóng dáng cô ấy, chỉ chống một tay vào lan can cầu thang, tay còn lại ôm ngực mình, cố gắng ngăn chặn cơn đau không lời kia.
.
Mối tình đầu cứ thế mà trôi qua, lắng đọng theo thời gian.
Gia An nở nụ cười buồn, vẫy tay chào tạm biệt hai người ba cùng nơi mà mình đã lớn lên.
Xoay đều, xoay đều, từng vòng quay của bánh xe vali như từng vòng xoay của định mệnh.
Gia An để lại mọi thứ sau lưng, không một lần nhìn lại.
Mối tình đầu.
Cảm xúc đầu.
Sự đau khổ đầu đời.
Nàng tạm biệt mọi thứ, dần dần trưởng thành nơi đất khách quê người.
Tạm biệt mái tóc dày kì quái, cặp kính cận to xụ, tính cách cam chịu ngày ấy cùng gương mặt đầy mụn.
Xin chào một Nguyễn Gia An hoàn toàn mới, một công chúa độc nhất của đế chế R&W. Nàng thao bỏ lớp phong ấn, trở thành con người mình nên trở thành.
Một Gia An xinh đẹp, trưởng thành, tài giỏi, thấu đáo lòng người.
Một đối tượng để người ta tán dương và ngưỡng mộ.
Một bác sĩ Khoa Sản đầy triển vọng.
– Được thôi, theo quy định vậy.- Quỳnh Chi nhún vai, quay lại ghế, thong thả ngồi xuống.- Vấn đề gì cậu quan tâm nhỉ? Vậy kiểm tra xem tớ mang thai được không đi.
– Được, tôi sẽ cho cô làm vài xét nghiệm. Cô cầm giấy này ra ngoài bàn tiếp tân, đưa cho họ, sẽ được hướng dẫn.- Gia An không nhìn Quỳnh Chi mà tập trung vào vào màn hình máy tính, ấn chọn vài xét nghiệm chỉ định, sau đó in ra rồi đưa cho cô.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Quỳnh Chi nhìn ra thái độ của Gia An, là sự trốn tránh, chợt cảm thấy nàng hẳn chỉ thay đổi vẻ ngoài, cảm xúc vẫn có thể trêu đùa!
Dễ như trở bàn tay.
Khi Quỳnh Chi đưa kết quả xét nghiệm đến cho bác sĩ An đã là cuối giờ ca sáng, nhưng nàng vẫn chuyên nghiệp ở lại xem xét giúp. Gập lại các báo cáo xét nghiệm, gương mặt nàng như phủ cả một tầng mây đen.
– Cô không chỉ phá thai một lần?
Quỳnh Chi chỉ nhún vai thản nhiên buông lời: Xui thôi.
– Ba lần phá thai, một lần sảy thai…Cô không thể mang thai được nữa.- Gia An lạnh mặt.
– Trùng hợp thay, cậu là bác sĩ khoa sản ha~