Cô từ trên cao nhìn xuống:”Chú thấy thế nào, rất đau đúng không? Thế không nghĩ em sẽ rất đau sao?”
Khúc Yên ngồi trên thân anh, dáng người cô nhỏ nhắn, ngồi trên thân người vặn vỡ anh càng trở nên mảnh mai hơn, cơ bụng rắn chắn nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống, anh chuyển động yết hầu. Liếm liếm chỗ cô vừa cắn, đúng là có chút đau, còn làm anh ra cả máu.
Quả là khi tức giận thì chú thỏ nhỏ vô hại cũng có trở nên ngoan cường và làm người ta bị thương.
”Muốn làm gì nữa không?” Anh vô sỉ hỏi.
”Hả?” Sau đó cô lại đỏ mặt rồi leo xuống người anh. Ấp úng nói:”N..nếu chú không quá đáng, em cũng đâu có thế.”
Cô cảm nhận được thân người dưới thân cô có chút nóng, tuy sắc mặt anh vẫn thâm trầm nhưng cô nhận ra người đàn ông này đang kiềm chế.
Thẩm Tây Thừa nằm trên gối của cô, cảm nhận dưới lưng có thứ gì đó anh nghiên người lấy lên, là một quyển sách. Anh chỉ hơi nhíu mày định mở ra xem thì Khúc Yên đã nhanh tay đem nó giấu ra sau lưng mình.
Anh nhíu mày, hỏi:”Cái gì vậy?”
Cô lắc đầu, như đang có gì đó giấu giếm anh. Anh ra lệnh, dáng vẻ uy nghiêm không cho chối từ:”Đưa đây.”
Khúc Yên:”Chỉ là sách thôi..”
”Tôi bảo em đưa đây.” Anh giơ tay đến trước mặt cô.
Khúc Yên thở dài một cái, đưa quyển sách cho anh.
Thẩm Tây Thừa bật đèn ngủ, mở trang sách đầu tiên:”Sao lại luyện viết?”
Cô gãi đầu:”Em phát hiện chữ Hán của mình rất xấu.”
”Vậy vì sao lại không cho tôi xem?” Anh tiếp tục truy vấn cô.
Khúc Yên mím môi, điện thoại trên bàn đúng lúc run lên. Có cuộc gọi từ ai đó. Thẩm Tây Thừa liếc mắt sang nhìn, thuận tay cầm di động cô lên xem là ai.
Tâm tư cô thấp thỏm không yên, có chút gì đó gấp gáp muốn lấy lại điện thoại:”Trả cho em.”
Anh ngược lại không trả cho cô mà còn giơ lên cao, đôi mắt lạnh đến rét run:”Mạc Hàn?”
Khúc Yên ngừng lại một lát, sau đó mới hiểu anh vừa đọc tên người gọi điện cho cô.
Giọng anh trầm thấp nghe không rõ cảm xúc:”Còn liên lạc à?”
Khúc Yên trả lời thành thật:”Mấy tháng nay không liên lạc.”
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, đôi mắt anh âm u, nguy hiểm mà suy nghĩ gì đó. Cuối cùng vẫn chậm rãi đưa di động cho cô.
Anh nhắc nhở:”Mở loa ngoài.”
Khúc Yên rủ mắt nhận di động, cũng nhìn anh rồi bật loa ngoài nghe.
Ông chú già này đêm nay có chút kì quái.