“Ngươi điên rồi… Ta biết ngươi là người… của Tông gia, ta đến để giúp ngươi… Ngươi muốn làm gì…”
Tông Thừa Tứ trợn mắt há mồm.
Hắn không thể ngờ Ngu Bắc Châu lại táo tợn như vậy. Ở trong hoàng cung dưới chân Thiên tử mà dám làm càn, công khai động thủ với một Hoàng tử như hắn.
Tông Thừa Tứ không thể nào hiểu nổi.
Trong giấc mơ, Bắc Ninh Vương cũng đã biết về thân thế của mình.
Tông Thừa Tứ tự nhận rằng, nếu hôm nay nhìn thấy Tam hoàng huynh đến ngăn cản, hắn chắc chắn sẽ sợ đến mức tiểu ra quần, nhưng người đến chặn hắn lại là Ngu Bắc Châu, hắn liền cảm thấy an tâm không ít.
Y chính là Hoàng tử của Tông gia!
Việc này nói ra, chỉ có lợi cho Ngu Bắc Châu, lẽ nào y không muốn làm Hoàng đế? Nếu không muốn, tại sao lại giết hắn trong mơ?
Đối với lời hắn nói, Ngu Bắc Châu chỉ khinh thường cười lạnh, lông mi chiếu xuống bóng ma quỷ dị.
“Ngươi không thể… làm như vậy… đây là hoàng cung, ta là Tứ hoàng… tử…”
Nhìn thấy biểu hiện của y, Tông Thừa Tứ bị dọa sắp điên rồi.
Nỗi đau còn sót lại trong giấc mơ dường như lại đè lên ngực, răng hắn đập vào nhau.
Trước khi ngất đi, hắn chỉ nghe một câu nói nhẹ nhàng.
“Nếu miệng của ngươi đã không dùng được nữa, vậy thì lưỡi cũng là thứ vô dụng. Chi bằng nhổ luôn đi.”
Y điên rồi. Tông Thừa Tứ nghĩ.
Ra tay với hoàng tử, đó chính là tội chết.
………
Trước đó, Ngu Bắc Châu cảm thấy khí huyết trong lồng ngực mình đã dịu đi một chút, liền lập tức đến Đại vu từ.
Vu hích đã quen với việc này, đưa thẳng vị khách quý được Thái Vu dặn dò đến chỗ của Thái Vu.
Vừa phải giúp Ngu Bắc Châu dọn dẹp cục diện rối rắm, vừa phải lo Vu tế đại điển, Thái Vu đã hao tổn rất nhiều nguyên khí. Muốn hồi phục cũng phải mất ít nhất ba đến năm năm, vì vậy sau khi đại điển kết thúc, lão đã giao phó tất cả những việc quan trọng trong Đại vu từ cho Vu sư kế nhiệm vị trí Thái Vu, còn mình thì ngồi trong Vu lâu để tĩnh tâm tịnh dưỡng.
Không ngờ, chỉ đến chạng vạng đã có người đến.
Thái Vu trầm mặc một lúc, giọng nói khàn khàn: “Tác dụng phụ đã hết chưa?”
Tiên pháp quay ngược thời gian, người phàm chạm vào là điều cấm kỵ, dù là người thi triển thuật pháp cũng vậy. Thái Vu hiện giờ vẫn cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, thậm chí trong Vu tế đại điển còn phun ra máu.
“À, cái đó hả, chưa hết.”
Ngu Bắc Châu không chút bận tâm nói: “Cũng không đau lắm, không ảnh hưởng đến việc đi lại.”
Thái Vu: “……?”
Nhìn nam nhân áo đỏ trước mặt tươi cười vui vẻ, thậm chí còn có thể sử dụng khinh công, lão không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
Không biết là do thanh niên bây giờ quá giỏi, hay là lão sắp già đến mức nửa chân bước vào hòm. Tại sao nỗi đau giữa người với người lại khác nhau như vậy?
“Này, ông già, hôm qua ông định nói gì với ta?”
Ngu Bắc Châu hỏi một cách sốt ruột, rơi vào tầm mắt Thái Vu, trông giống như một con gấu con kiêu căng to xác.
Đúng là một con gấu con to xác. Thái Vu đã sống mấy chục năm, không nhập thế, luôn là đối tượng được mọi người kính ngưỡng. Ngay cả Uyên Đế gặp lão cũng phải nể mặt, gọi lão một tiếng tiên sinh.
Chỉ có đứa con cưng của trời này, vừa gặp đã gọi ông già, không hề tôn trọng chút nào, thậm chí còn dám đe dọa.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, các đời Thái Vu đều trở nên vô cảm, cho nên tính tình của lão cũng rất tốt. Huống chi, dù sao y cũng là là cựu Thiên tử, Thái Vu cũng không dám chọc, chỉ đành cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn giúp đỡ.
Với tính cách của Ngu Bắc Châu, nếu không phải là con cưng Thiên mệnh, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.
Thái vu tốt bụng nói: “Tam điện hạ không nói cho ngươi biết sao?”
Trong thoáng chốc, Ngu Bắc Châu biến sắc.
Nhìn biểu hiện của y, rõ ràng không biết chuyện này. Thái Vu có chút nghi hoặc: “Tối qua sau khi ta thi pháp xong thì không thấy ngươi, nên đã đưa thuốc cho Tam điện hạ, nhờ Điện hạ đưa thuốc cho ngươi.”
Lão nhìn kỹ lại người đang đứng trước mặt: “Ngươi chắc chắn đã uống thuốc rồi.”
Tác dụng phụ của việc sửa chữa trận pháp rất dữ dội, nếu không có thuốc, dù Ngu Bắc Châu không sợ đau, cũng đừng mong bước thêm một bước.
Lần đầu tiên, con gấu con áo đỏ lông trắng không lên tiếng.
Hóa ra…… đúng là hắn.
Mùi hương trong phòng không sai, trực giác của y cũng không sai.
Thực sự là có người giúp y cẩn thận mặc y phục, lại băng bó vết thương trên người y, đưa y từ căn phòng tối tăm không ánh mặt trời kia tới chiếc giường ấm áp thoải mái.
Ngu Bắc Châu có chút hoảng hốt.
Gần như ngay khi y nhớ ra, một số đoạn ký ức nhanh chóng quay lại.
Bàn tay dính đầy máu, cần cổ đầy dấu hôn, tay vòng qua vai ngực, từng đốt sống lưng, khe rãnh lõm xuống, mọi thứ tự tìm đến nhau, cách một lớp vải đẩy vào.
Tiếng thở dốc cố gắng kìm nén trong lúc gấp gáp, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mãnh liệt như gió bão.
Còn có những lời nói thổ lộ từ tận đáy lòng thốt lên trong vô thức, linh hồn mờ mịt lại bồn chồn, những lời nài nỉ vang lên trong tiếng xiềng xích kéo lê trên bậc thang lạnh lẽo nhuốm máu.
Chúng giống như thuỷ triều nhấn chìm tâm trí Ngu Bắc Châu.
Ở nơi bóng tối làm nền, toát lên một sự điên cuồng buông thả mất kiểm soát.
Không có sự chán ghét, không có vết thương chảy máu đầm đìa, thậm chí không có cả thù hận.
Giọng nói của Thái Vu dần dần vang rõ bên tai: “……Nếu Tam điện hạ không nói với ngươi, thì chắc cũng không nói với ngươi về hai sai sót.”
“Bệ hạ sẽ không mơ thấy nữa, nhưng vẫn còn hai người, chắc chắn là hai người duy trì vận mệnh sẽ mơ thấy chuyện này, thời gian có lẽ chỉ trong mấy ngày này, ngươi cần phải chú ý.”
Sau một lúc lâu, Ngu Bắc Châu mới khẽ nói: “Được.”
Một nỗi kinh hoàng đột nhiên dâng lên.
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, Ngu Bắc Châu lại nhận thức rõ ràng đến thế, y có thể đã bỏ lỡ một điều.
Cũng có thể đã bỏ lỡ điều đó mãi mãi.