Mà Nhị hoàng tử cũng đã kết thúc công việc bên ngoài, vừa mới về kinh để kịp săn thú ngày mai.
Lư Quyển và Lang Vương bớt được chút công việc, hắn liền cáo biệt về phủ.
Lang Vương dùng trà súc miệng rồi dạo bước về phòng tìm Quỳnh Nương.
Lúc vén rèm cửa bông vào phòng, tiểu phụ kia đang ngủ ngon lành, trong phòng đặt giường đất ấm, nàng mặc mỏng manh, chỉ mặc yếm, lộ ra hai cánh tay trắng nõn nằm sấp ngủ trong chăn bông trên giường.
Gần đây tiểu phụ này chẳng thể ăn cái gì một cách đứng đắn, bên cạnh giường đất còn có một đĩa đậu phộng vừa mới rang, trước đó Quỳnh Nương đã bảo bếp tách vỏ đậu phộng rồi dùng ngũ vị hương làm nước sốt cho có vị, sau đó đảo rang cho khô.
Lang Vương từng ăn một đĩa với nàng, đồ vật xoàng xĩnh, ăn ngon thành nghiện, bất tri bất giác có thể tách vỏ đậu phộng ra đầy một bàn. Xem ra tiểu phụ này ăn một đĩa không ngừng, ngủ rồi mà trong tay vẫn còn nắm một viên.
Thấy nàng như hài đồng, Lang Vương có chút hối hận, hối hận mình dạy hư tiểu nương này, để nàng dưỡng thành thói quen ăn trên giường, nhìn xem, thành dáng vẻ gì rồi?
Lang Vương nhíu mày móc viên đậu phộng kia ra rồi lắc vai nàng nói: “Không đoan trang ăn cơm là ngủ, thân làm bằng sắt cũng không chịu nổi.”
Quỳnh Nương nhắm chặt mắt, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, uốn éo thân mình, tiếp tục chui vào trong chăn.
Trơn mềm thơm tho như cá chạch trong nước, bắt cũng không bắt được.
Lang Vương bị nàng trêu chọc đến ngứa tim, liền cởi áo ngoài, cùng chui vào chăn.
Bị một nam nhân cường tráng đè lên người, quấn quýt thế thì ngủ thế nào? Quỳnh Nương bị náo loạn vài lần, mở bừng mắt, bĩu môi nói: “Đừng quậy, buồn ngủ khó chịu…”
Lang Vương thấy nàng không giống đang làm bộ, liền duỗi tay sờ trán nàng nói: “Cũng không thấy phát sốt, sao mấy ngày nay hay ngủ thế…”
Một câu nhẹ nhàng vào tai Quỳnh Nương lại làm nàng đột nhiên mở bừng mắt.
Hình như bệnh trạng này đã từng giống… kiếp trước lúc nàng hoài hài nhi, không phải cũng thích ngủ như vậy sao?
Hơn hai tháng qua, vì chuyện Lang Vương liên lụy đến hải tặc nên nàng không nhớ thời gian quỳ thủy của mình.
Nàng muốn mau chóng gọi Thúy Ngọc ngoài cửa tìm lang trung trong phủ tới, nhưng lại sợ mình sai, làm Vương gia hụt hẫng, nàng bèn kiềm chế lại, chờ ngày mai Vương gia ra khỏi phủ, nàng tìm lang trung xem mạch sau.
Nàng lập tức lấy cớ muốn ngủ, đẩy Vương gia ra từ chối cầu hoan, nhưng tâm trạng khó có thể bình tĩnh lại.
Hài nhi kiếp trước là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, nàng đã khát vọng trở thành mẫu thân một lần nữa, cũng sợ hãi.
Cảm xúc dây dưa như vậy lại làm người một đêm khó ngủ.
Nàng xoay người nhìn nam nhân đang ôm mình ngủ say. Hắn lãng mi mày kiếm, mặt mang theo anh khí khó nén, đúng là lúc tính nam nhi không ổn định nhất, kiếp trước hắn không có hài nhi nối dõi, mà nay hắn có thể trở thành một phụ thân tốt hay không?
Tới ngày hôm sau, Lang Vương dậy từ sớm. Còn Quỳnh Nương vẫn ngủ say, Lang Vương cũng không muốn quấy rầy nàng. Hắn thay đồ đi săn, lệnh cho tôi tớ thị vệ mang đủ bộ đồ săn đến rồi ra khỏi phủ chuẩn bị đến khu vực săn bắn trước.
Săn thú mùa đông tiến hành ở khu vực săn bắn hoàng gia ngoài kinh thành Tây Nam bốn mươi dặm.
Khu vực săn bắn chiếm địa cực lớn, đồng bằng và đồi núi là chính, tuy có vài chỗ gồ ghề nhưng rất bằng phẳng. Đang rét đậm, mấy ngày trước vừa rơi một trận tuyết lớn, vùng đất lớn bao la đắp lên một tầng tuyết đọng thật dày.
Ở trên lưng ngựa phóng nhãn nhìn lại, bốn phía mênh mông vô cùng, đều là một vùng màu trắng bạc, phảng phất liếc mắt một cái là nhìn thấy chân trời. Lúc này cây cối thưa thớt, tầm nhìn trống trải, là thời tiết tốt để giương cung cài tên.
Lộc cộc, một tiếng vó ngựa chợt vang phá vỡ yên lặng của thế giới màu trắng bạc, một đám người hoàng thất tham gia phát ra tiếng quát, cưỡi tuấn mã bay vọt đến, để lại dấu móng ngựa và tuyết loạn đầy đất.
Những năm về trước mỗi lần săn thú Thái Tử đều là tiêu điểm, bởi vì người đi theo nhiều nhất, có rất nhiều trung thần có công lao quý hiếm đến sau lưng được Thái Tử mời cùng săn thú.
Mà Thái Tử còn có đông đảo tùy tùng, có người am hiểu phát hiện dấu vết của động vật, có người khéo truy lùng con mồi, có nhười tinh thông băng bó chữa thương. Mỗi lần Thái Tử xuất phát đều là đội ngũ hơn trăm người, gào thét mà qua, đúng là hoành tráng.
Có tùy tùng trang bị phô trương điêu luyện như vậy, thêm nữa mời được thợ săn kinh nghiệm phong phú, nhân số đông đảo, mỗi lần trữ quân quốc gia săn mồi đều được nhiều mồi nhất.
Nhưng năm nay săn thú hoàn toàn khác, trữ quân quốc gia ngày xưa lại bệnh không dậy nổi, thêm nữa có chuyện nhường ngôi, không xuất hiện ở khu vực săn bắn.
Người đến tham gia săn thú đều có thân phận địa vị hoặc danh vọng hiển hách, dĩ nhiên biết gần đây Thái Tử có rất nhiều rủi ro, cũng không quá mức kinh ngạc khi Thái Tử không tham gia.
Nhưng làm người ta thấy lạ là thiếu Thái Tử, đồng thời lại có thêm một Lang Vương và một đám tài tuấn trong triều. Đương nhiên còn có nhị điện hạ danh vọng cao nhất bây giờ.
Chỉ là tuy rằng Nhị hoàng tử có hi vọng trở thành Thái Tử tân nhiệm nhất, hắn vẫn mộc mạc như ngày thường, chỉ mang theo ba tùy tùng, nghe nói tất cả cung tên cũng là khâm thưởng của hoàng đế lúc niên thiếu, tuy lớp mạ vàng trên cây cung ngọc bích đã bị mài đen đi, dây cung cũng thay đổi rồi lại thay đổi, nhưng vẫn kiên trì dùng.
Lúc này những người bất mãn vì chuyện đổi trữ cũng không khỏi cảm khái, vị Nhị hoàng tử này làm người xử sự còn mạnh hơn Thái Tử rất nhiều.
Mà mấy nam tử thần thái phấn chấn này mặc đồ săn khoác da, cưỡi trên tuấn mã, gào thét mà qua, vạn tuế nhìn mà long tâm vui mừng, nhìn những người trẻ tuổi này liền nhớ đến mình lúc niên thiếu vây săn với tiên hoàng.
Săn thú bắt đầu, Lang Vương nhẹ nhàng quất hông tuấn mã, xông ra ngoài như bay. Ngựa Lang Vương cưỡi là bảo mã khoẻ tốt, luôn nhốt trong kinh thành, hiện tại rốt cuộc có thể thi triển, lập tức vui mừng chạy lên.
