Thời gian trôi qua, hai con chó dần có dấu hiệu phân thắng bại.
Mọi người nín thở, bầu không khí có chút căng thẳng.
Đặc biệt là Sáu Sẹo, vết sẹo trên mặt gã ta không ngừng giật giật, nhìn nét mặt của gã ta cứ như thể gã ta là thứ đang chiến đấu sau rào chắn kia vậy.
Lý Dục Thần không khỏi có chút buồn cười, chó đánh nhau mà người lại căng thẳng.
Sau khoảng mười phút, một con chó cuối cùng ngã xuống đất, r3n rỉ vài tiếng rồi chết.
Sáu Sẹo đập bàn, chửi dữ dội:
“Chết tiệt, chẳng được tích sự gì!”
Anh Thái thổi còi.
Con chó chiến thắng đi khập khiễng rồi nằm dưới chân gã ta, chờ đợi phần thưởng của chủ nhân.
Anh Thái lấy một miếng thịt bò từ chiếc hộp bên cạnh rồi ném cho con chó.
“Sáu Sẹo, con chó của anh không được rồi, Barton còn không thể xếp vào top ba trong số những con chó của tôi, thế mà ngay cả Barton nó cũng không thể thắng thì làm sao có thể khiêu chiến Sa Hoàng?”
“Mẹ kiếp, rõ ràng là sắp thắng, sao lại thua được?”
Sáu Sẹo có vẻ không phục lắm, liếc mắt một cái liền bất ngờ nhìn thấy Lý Dục Thần.
Gã ta hơi sửng sốt, sau đó tức giận chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mẹ kiếp, nói sao lại xui xẻo như vậy, tại sao thằng này lại ở đây?”
Mọi người nhìn sang Lý Dục Thần.
Hoàng Tam sửng sốt, vội vàng nói: “Người này chính là cậu Lý, hôm nay là ngày đầu tiên đến chơi, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn”.
“Mẹ kiếp cậu Lý!”, Sáu Sẹo lớn tiếng mắng: “Thằng này chỉ là thằng bám váy đàn bà, làm bồi bàn trong nhà hàng, cậu Lý cái mẹ gì chứ! Tôi nói này anh Thái, trường đấu của anh sao càng ngày càng tồi tệ thế, ngay cả loại người này mà cũng có thể được mời vào sân như khách quý sao?”
Thái Vĩ Dân cau mày: “Hoàng Tam, chuyện gì đây?”
