Bay hết ba canh giờ, cuối cùng Hắc Ưng cũng hạ cánh dưới chân một ngọn núi. Tư Đồ Vũ Thiên một thân bạch y thêu hoa diên vỹ đỏ đeo huyết mặt nạ nhảy xuống.
Theo sau hắn là A Nhất cùng A Nhị một thân xám bạc thêu diên vỹ vàng, khuôn mặt góc cạnh khôi ngô đứng thẳng như tượng.
A Nhị thu lại Hắc Ưng, theo chân Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi đi lên núi.
Từ nơi họ đứng nhìn lên có vô số bậc thang nối liền không dứt, cảm giác như bậc thang này đi thẳng lên trời cao vời vợi.
Tư Đồ Vũ Thiên bước đến bậc thứ hai mươi liền đứng lại, dưới chân đạp vào viên gạch trên đất hai lần mạnh sáu lần nhẹ, không gian trước mặt họ liền hơi vặn vẹo.
Trong không khí dần hiện ra một cổng chào to lớn vô cùng khí thế, hai bên cột điêu khắc hoa diên vỹ sống động như thật, trên cao treo một tấm biển đá ghi bốn chữ “Thánh Diện tông môn”.
Ở Thiên Linh quốc có một thế lực ngoại bang có thể so ngang, thậm trí là hơn với hoàng thất mang tên Thánh Diện tông môn.
Thánh Diện tông môn tụ tập hơn ba phần tư nhân tài võ học trên cả nước, một phần ba nhân tài cả đại lục Chiêu Ngọc!
Có thể nói Thánh Diện tông môn là nơi mà ai ai cũng mơ ước đến, là một tồn tại đặc thù khiến người đời kính nể.
Ba người thong dong bước vào trong, phía sau ảo cảnh dần vặn vẹo rồi biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tư Đồ Vũ Thiên đi thẳng vào cổng chào, được tầm hai khắc liền thấy cổng thành rộng lớn, hai bên cổng còn có người canh gác.
“Người tới hãy đưa thẻ thân phận!”
Hai gác cổng một thân bạch y thêu diên vỹ xanh lam, trên đầu đeo khăn dài đính ngọc thạch anh này lục bảo.
A Nhất móc từ trong áo ra một tấm lệnh bài trong suốt lấp lánh, đưa đến trước mặt hai người.
Hai hộ vệ sau khi nhìn thấy lệnh bài liền giật mình, ngay lập tức cúi người nhường đường cho họ, vẻ mặt cung kính.
Bước vào thành, cảnh tượng người qua lại dần hiện lên. Mọi người di chuyển trong yên lặng, rất ít người tạo ra tiếng động, dường như đều làm việc trong yên tĩnh.
“Thiếu chủ, người muốn về dinh thự hay vào tổng điện trước ạ?!” A Nhất đi cạnh hắn nhỏ giọng.
“Đi tổng điện.” Tư Đồ Vũ Thiên phất vạt áo dài, bàn chân vững vàng bước chân nền đường lát gạch đỏ, theo hướng cung điện nguy nga lộng lẫy phía xa mà tiến tới.
…………………
Khi Hàn Băng ngủ dậy, việc đầu tiên chính là lấy gương đồng soi cổ bản thân mình, sau đó mới ngồi xuống giường nghĩ lại chuyện đêm qua.
Nàng nhớ Tư Đồ Vũ Thiên nói hắn phải rời đi một thời gian dài, và còn để lại A Ngũ cho nàng để tiện liên lạc khi cần thiết.
Nhìn ánh sáng le lói qua khe cửa chiếu vào, Hàn Băng ngây ngốc một hồi. Đến khi tiếng gõ cửa nhắc nhở của A Ngũ vang lên, Hàn Băng mới giật mình tỉnh táo lại, bắt đầu thay y phục rồi xuống lầu ăn sáng.
“Tỷ tỷ, các ca ca đâu rồi ạ?! Sao không xuống ăn sáng ạ?!” Nam Thiên Sang không thấy ba người kia đâu liền hỏi.
“Ba người đó có một vài việc cần giải quyết, đêm qua đã rời đi rồi.”
“Vậy tỷ tỷ, bọn họ có còn quay lại tìm chúng ta không?! Có đi chung đường với chúng ta nữa không ạ?!”
Hàn Băng nhấp ngụm trà trên bàn, ánh mắt nhìn Nam Thiên Sang một cái, rồi lại liếc nhìn A Ngũ đang làm người vô hình.
“Sẽ.”
Nam Thiên Sang nghe được câu trả lời chắc chắn của nàng liền vui vẻ, cúi đầu gắp thức ăn vào bát của mình.
A Ngũ nhìn hai người ăn sáng, trong lòng nhớ đến thời điểm đêm qua chủ tử nói chuyện với hắn.
“A Ngũ, ta cần phải về tông môn một chuyến, ngươi ở lại chăm sóc cho chủ mẫu của ngươi cùng tiểu tử đó. Nếu khi ta quay lại mà thấy họ bị thương dù chủ một chút, ngươi hãy cẩn thận cái mạng mình!”
“Thuộc hạ đã biết! Sẽ làm hết sức mình, chủ nhân hãy yên tâm đi ạ!” A Ngũ quỳ dưới sàn nhà, cung kính cúi đầu nhận mệnh không chút do dự.
Đọc truyện vui vẻ, đừng ai bảo mình bão, huhu!
……(๑◕︵◕๑) (っ- ‸ – ς) (⌣_⌣***”)……