Ông xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên!”
Bây giờ Dương Hướng Minh làm gì có cơ hội từ chối?
Khi Dương Hướng Minh cầm lấy tài liệu, ông ta mới hiểu ra việc tập đoàn Thành Hà và tất cả nhà kho cùng công xưởng của nhà họ Dương bị niêm phong là do Dương Thanh gây nên.
Mục đích là dồn nhà họ Dương vào bước đường cùng, sau đó thu mua với giá thấp nhất.
“Cậu Thanh, tôi cầu xin cậu”.
Dương Hướng Minh đang định tiếp tục cầu xin thì bị Dương Thanh ngắt lời: “Dương Hướng Minh, làm sai thì phải trả giá.
Tôi hoàn toàn có thể chiếm lấy nhà họ Dương mà không tốn một xu nào, nhưng tôi không làm vậy”.
Nghe anh nói vậy, Dương Hướng Minh run rẩy cả người.
Ông ta nghĩ tới mọi chuyện vừa xảy ra, nào dám ý kiến ý cò gì nữa, đành phải cầm bút lên ký tên.
Dù không cam lòng cỡ nào, ông ta cũng không dám đối đầu với Dương Thanh.
“Sau này, Châu Thành không còn nhà họ Dương nữa!”
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu có chữ “Dương Thị” to màu vàng treo trên cửa, tiếp đó tiện tay xẻ một nhát.
“Rầm!”
Bảng hiệu lập tức rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh.
Nhà họ Dương không một ai dám hó hé gì, run rẩy nhìn Dương Thanh rời đi.
Lạc Bân cũng run sợ trong lòng.
Đường đường là một gia tộc hạng một ở Châu Thành, thế mà nói diệt là diệt luôn, bản lĩnh của chủ tịch thật đáng gờm!
Sau khi ra khỏi nhà họ Dương, Dương Thanh bỗng dặn dò Lạc Bân bên cạnh: “Lập tức tiết lộ tin tức nhà họ Dương đã sụp đổ.
Nhà họ Dương có thể sống hay không thì phải xem số phận của bọn họ”.
Lạc Bân đáp ngay: “Vâng!”
Tiếp đó, ông ta lấy điện thoại ra, bắt đầu sắp xếp cho giới truyền thông công bố tin tức này.
Tiền Bưu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau bọn họ, cõi lòng run lẩy bẩy.
Trong những năm gần đây, nhà họ Dương phát triển không ngừng; Dương Hướng Minh thì ỷ vào sức mạnh của Tiền Bưu, hành động vô cùng ngang ngược.
Thậm chí ông ta không thèm nể mặt các gia tộc giàu sang quyền thế nhất Châu Thành, từng đắc tội vô số người.
Chỉ cần nghĩ cũng biết sau khi tin tức nhà họ Dương sụp đổ truyền ra ngoài, nhà họ Dương sẽ rơi vào cảnh ngộ gì.
Nhưng tất cả chẳng liên quan gì tới ông ta.
“Thưa chủ tịch, Tin Nóng Châu Thành đã tung tin nhà họ Dương sụp đổ rồi, tiếp theo sau sẽ có nhiều tin tức hơn về nhà họ Dương được công khai”.
Lạc Bân đưa điện thoại cho Dương Thanh.
Anh chỉ liếc thoáng qua chứ không xem kỹ, chỉ dặn dò Lạc Bân: “Tạm thời ông cứ ở lại Châu Thành thu xếp sản nghiệp của nhà họ Dương, mau chóng bồi dưỡng người phụ trách bên Châu Thành.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải giao cho ông”.
Lạc Bân hết sức vui mừng khi nghe anh nói vậy.
Lúc Dương Thanh bảo ông ta ở lại Châu Thành, ông ta còn tưởng anh muốn xa lánh mình, bây giờ mới biết Dương Thanh muốn trọng dụng mình.
“Chủ tịch cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu thất vọng”.
“Chúng ta cũng nên về thôi!”
Dương Thanh giơ cổ tay xem giờ, giờ này về đúng lúc phải đón Tiêu Tiêu tan học.
Mã Siêu đích thân lái xe, Tiền Bưu dè dặt ngồi vào vị trí phụ lái, lòng thấp thỏm không yên.
Ban đầu ông ta cứ ngỡ mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại gặp được Dương Thanh, đối phương còn muốn dẫn ông ta rời đi.
Ông ta không dám trái lời, đành phải đi theo.
Dương Thanh vẫn luôn im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi suốt cả chặng đường.
Mãi cho đến khi xe tới trường mầm non Lam Thiên, Dương Thanh mới mở mắt ra, dặn dò Mã Siêu: “Cậu đưa ông ta về nhà cậu trước đi, ngày mai đến tập đoàn Nhạn Thanh tìm tôi”.
“Vâng!”
Mã Siêu đáp lời, sau đó dẫn theo Tiền Bưu đang bồn chồn lo sợ rời đi.
Châu Thành, trong nhà họ Dương.
Dương Thanh vừa mới rời khỏi, quản gia nhà họ Dương đột nhiên hét lên thảng thốt: “Ông chủ, toang rồi! Tin Nóng Châu Thành đã tiết lộ tin tức nhà họ Dương sụp đổ rồi!”
“Gì cơ?”
Dương Hướng Minh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi Châu Thành thì thình lình nghe thấy tin này, sắc mặt ông ta tái nhợt trong nháy mắt.
“Mọi người đừng thu dọn nữa, mang theo đồ đáng tiền nhất là được rồi”.
Dương Hướng Minh lập tức ra lệnh.
Ông ta biết rõ nhà họ Dương đắc tội vô số người ở Châu Thành, nếu tin tức đã bị lộ thì e rằng có rất nhiều người đang chạy tới nhà họ Dương.
Sau mệnh lệnh của Dương Hướng Minh, người nhà họ Dương hành động nhanh chóng, chỉ tốn gần năm phút đồng hồ.
Bọn họ chỉ mang theo trang sức và chi phiếu chuẩn bị rời đi.
“Mọi người chia thành từng nhóm theo đơn vị gia đình, rời khỏi Châu Thành theo các hướng khác nhau.
Chúng ta tập hợp tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà! Bây giờ xuất phát thôi!”, Dương Hướng Minh ra lệnh.
“Ông chủ Dương, vẫn còn mấy món nợ chưa tính toán rõ ràng mà ông đã sốt sắng muốn đi đâu thế?”
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói mỉa mai vang lên, tiếp đó từng gương mặt quen thuộc tiến vào nhà họ Dương.
– —————————
.