– Haha, hắn không trả lời được thì làm sao dám phán định nàng là Tà Hồn Sư trong khi không có nổi bằng chứng hoặc lời giải thích.
Nhạc Chính Vũ siết chặt nấm đấm của mình, hắn vẫn vững tin trong lòng mình gia tộc lý niệm nhưng mỗi câu mà Đường long hỏi hắn khiến hắn không trả lời được.
– Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?(Nhạc Chính Vũ)
– Đường Long, giống như ngươi và cô ấy đều là Công Độc Sinh.
– Ngươi dám cùng ta tới Đấu Hồn Tràng so chiêu không?(Nhạc Chính Vũ)
– Ồ, ngươi cãi lại không được định dùng vũ lực tới giải quyết vấn đề à?
– Nếu ngươi thắng, ta sẽ không tìm ngươi phiền phức. Ngược lại, ngươi thua phải công nhận lý niệm của Thiên Sứ nhất tộc là đúng.(Nhạc Chính Vũ)
Đường Long cười phá lên làm cho Nhạc Chính Vũ sửng sờ, Nguyên Ân Dạ Huy tò mò nhìn Đường Long sẽ làm ra lựa chọn gì.
– Việc này để cho cô ấy làm chủ, dù sao nàng cũng là một người có liên quan.
Đường Long xoay sang nhìn Nguyên Ân Dạ Huy, hắn để quyền lựa chọn cho nàng cũng là vì để nàng quyết xem có quyết đấu không. Nhạc Chính Vũ nhìn sang Nguyên Ân Dạ Huy, hắn đang mong cô nàng đồng ý đề quang minh chính đại đấu với mình, hắn tự tin vào thực lực của mình có thể chiến thắng được Đường Long. Dù sao, cả hai đều là Công Độc Sinh nên thực lực sẽ sàn sàn nhau nhưng Nhạc Chính Vũ nào biết Đường Long là dị loại, 13t mà đạt đến Hồn Vương 57 cấp.
Nguyên Ân Dạ Huy không có vội đáp ứng mà tiến lại gần Đường Long hỏi nhỏ.
– Ngươi được không? Hắn dù sao có Võ Hồn – Thần Thánh Thiên Sứ với lại Tam hoàn đều là Tử sắc.(Nguyên Ân Dạ Huy)
– Là nam nhân sao lại nói không được? Với lại, ngươi đừng có xem thường thực lực của ta.
Nguyên Ân Dạ Huy nhìn kỹ Đường Long một cái mới xoay người.
– Được, ta lựa chọn cả hai các ngươi tại Đấu Hồn Tràng quyết đấu.(Nguyên Ân Dạ Huy)
Thế là, Nhạc Chính Vũ cùng Đường Long tới Đấu Hồn Tràng, tin tức nhanh chóng lan khắp Ngoại viện thu hút Ngoại viện đệ tử tới quan chiến, vài Nội viện đệ tử nghe tin cũng tới xem náo nhiệt.
– Mộng tỷ, ta nghe nói Ngoại viện có hai Công Độc Sinh muốn quyết đấu tại Đấu Hồn Tràng. Tỷ có đi xem không?(Lam Mộng Tử)
– Nhàn chán, thà đi xem hai Công Độc Sinh so đấu không bằng tu luyện đề thăng Hồn Lực bản thân.(Đường Tâm Mộng)
– Ta nghe nói hai Công Độc Sinh, một người tên là Nhạc Chính Vũ cũng là Thiên Sứ nhất tộc, một người khác là năm nay mới gia nhập vào Học Viện tên là Đường Long.(Lam Mộng Tử)
Đường Tâm Mộng nghe Lam Mộng Tử nhắc đến Đường Long liền tại chỗ đứng dậy, nàng nhanh chóng lấy ra Lưu Ảnh Hồn Đạo Khí chiếu ra một khuôn mặt cho Lam Mộng Tử xem.
– Có phải là hắn hay không?(Đường Tâm Mộng)
– Ừ, là hắn.(Lam Mộng Tử)
Đường Tâm Mộng được Lam Mộng Tử xác nhận liền cao hứng vọt ra ngoài, Lam Mộng Tử không biết Đường Tâm Mộng vì sao xông ra ngoài, nàng cũng chạy theo ra ngoài thấy đằng xa có hai bóng người bước tới.
– Tâm Mộng, ngươi làm gì gấp gáp chạy đi như vậy?(Nhã Ly)
– Nhã lão, ta nghe được tin tức Đấu Hồn Tràng có hai Công Độc Sinh nên muốn tới xem.(Đường Tâm Mộng)
– Ta đoán một trong hai Công Độc Sinh là người mà ngươi hằng đêm mong nhớ đi.(Long Dạ Nguyệt)
– Sư phụ, ngài đừng có chọc đệ tử.(Đường Tâm Mộng)
– Được rồi, hiếm thấy có ngươi để ngươi chú ý như vậy. Ta cũng đi xem thử người đó là ai?(Long Dạ Nguyệt)
Long Dạ Nguyệt và Nhã Ly bồi tiếp Đường Tâm Mộng cùng Lam Mộng Tử tới Đấu Hồn Tràng, khi bọn họ tới nơi thì Long Dạ Nguyệt và Nhã Ly hai mặt nhìn nhau, vì các nàng thấy được bóng lưng mà 50 năm vẫn ghi nhớ trong lòng.
Long Dạ Nguyệt: Khá lắm, tới Sử Lai Khắc Học Viện không báo cho lão nương một tiếng. Ta xem lát nữa thu thập ngươi như thế nào.
Nhã Ly: Nguyệt tỷ, ta nghĩ Tranh Lãnh cùng Vũ Lai khi về trên người khí chất có biến đổi. Ta nghĩ các nàng đã gặp Long ca trước. Đợi khi chiến đấu kết thúc, phải bắt hắn khai mọi thứ.
Nhã Ly: Để lão nương chờ đợi 50 năm, phải đòi về chút lợi tức mới được.
Đường Long đứng dối diện với Nhạc Chính Vũ cảm thấy sống lưng lành lạnh, hắn kỳ quái nhìn chung quanh không phát giác điểm gì bất thường cả, hắn không biết trong nhà hai cái nóc nhà đứng ở trên đài nhìn chăm chú và đang tính cách bắt mình đi.
– Sư phụ, hắn là người mà ta từng đề cập với ngài.(Đường Tâm Mộng)
– Ồ, ra là hắn.(Long Dạ Nguyệt)
Học viên ngồi chung quanh khán đài nhìn về phía sân đứng hai bóng người, bọn họ rất biết giữa hai người ai sẽ chiến thắng.
– Để ta xem thử, giữa ta và ngươi thì ai mới là người cười sau cùng.(Nhạc Chính Vũ)
– Hah, đáng tiếc để ngươi thất vọng rồi. Người cười sau cùng là ta.
Tên: Nhạc Chính Vũ
Thực lực: Hồn Tôn 34 cấp
Võ Hồn:
Võ Hồn – Thần Thánh Thiên Sứ(3 Tử)
Đệ Nhất Hồn Kỹ – Thánh Quang Chiếu Khắp
Đệ Nhị Hồn Kỹ – Quang Minh Thánh Kiếm
Đệ Tứ Hồn Kỹ – Quang Minh Thẩm Phán
Nhạc Chính Vũ trên trán gân xanh nổi lên, hắn thả ra Võ Hồn của mình kèm theo Tam hoàn Tử sắc nổi lên, hắn cực kỳ đắc ý hướng về phía Đường Long khiêu khích. Đường Long chỉ mỉm cười lắc đầu, hai tay xòe ra nắm lấy, Võ Hồn – Hiên Viên Kiếm cùng Võ Hồn – Đế Long Kiếm xuất hiện cùng với Tứ hoàn Hắc sắc nổi lên.
Nhạc Chính Vũ sắc mặt thoáng hiện lên sự hoảng sợ, hắn không ngờ tới Đường Long là Song Sinh Võ Hồn hơn nữa cả hai Võ Hồn đều phụ gia Hồn Hoàn có niên hạn Vạn năm, những học viên đến quan chiến xì xào bàn tán không thôi.
– Chúng ta bắt đầu thôi nào.
Đường Long nhìn thấy Nhạc Chính Vũ chậm rãi không động thủ liền dẫn đầu di chuyển trước.
– Đã ngươi không động thủ thì ta không khách khí.
Hiên Viên Kiếm trong không khí vạch một đạo vòng cung, Kiếm Khí theo đó tập kích về phía Nhạc Chính Vũ, lúc này Nhạc Chính Vũ mới phản ứng lại, mắt thấy Kiếm Khí áp sát mình, hắn xòe tay nắm chặt Quang Minh Thánh Kiếm chắn ở trước người.
Coong
Nhạc Chính Vũ bị đẩy lùi về sau một đoạn dài trước công kích của Đường Long, mặt đất bị hắn chân cày ra hai cái rãnh. Nhạc Chính Vũ cắn răng tay cầm Quanh Minh Thánh Kiếm, sau lưng Thiên Sứ Chi Dực khẽ vỗ mang thân hình hắn phi lên cao.
– Nếu ta ở trên cao thì ngươi là không đả thương được ta.(Nhạc Chính Vũ)
– Đệ Tam Hồn Kỹ – Quang Minh Thẩm Phán.(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ tay cầm Quang Minh Thánh Kiếm hướng thẳng Đường Long vị trí lao xuống, quanh thân có Thần Thánh Chi Lực bao phủ tạo thành hư ảnh cự kiếm, hắn có tự tin bằng vào chiêu này bức lui hoặc trọng thương Đường Long.
Ngang
Ai ngờ một đạo long hống xuất hiện làm cho Nhạc Chính Vũ cảm ứng Hồn Lực trên người hơi tán loạn, hắn định thần nhìn lại thấy quanh thân Đường Long có hư ảnh Long tộc vờn quanh.
– Đi.
Chỉ thấy theo Đường Long hạ lệnh, Hồn Linh – Thanh Long xông ra ngoài, giữa đường há to miệng của mình cắn lấy hư ảnh cự kiếm.
Răng Rắc!
Hư ảnh cự kiếm bị Hồn Linh – Thanh Long cắn cho nát tan, Nhạc Chính Vũ phải bay lui về sau mới tránh được Hồn Linh – Thanh Long dùng tới Thần Long Bãi Vĩ. Hắn chật vật lui về sau nhưng Đường Long bám sát không nhả, trong tay Võ Hồn liên tục đánh ra công kích ép Nhạc Chính Vũ trốn tránh theo phương hướng mình mong muốn.
– Đáng chết, ta là đang coi thành khỉ để tiêu khiển.(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ tức giận từ bỏ né tránh chấp nhận bị thương để có cơ hội tiếp cận Đường Long, Đường Long thấy Nhạc Chính Vũ lao nhanh về phía mình chỉ mỉm cười, tay phải cầm Hiên Viên Kiếm thì ngón trỏ nhấc lên rồi hạ xuống. Đỉnh đầu Nhạc Chính Vũ thình lình xuất hiện vô số Kiếm Khí theo ngón tay của Đường Long khẽ động liền rơi xuống vị trí di chuyển của Nhạc Chính Vũ.
– Đệ Tứ Hồn Kỹ – Hiên Viên Kiếm Vũ.
Nhạc Chính Vũ cưỡng ép dừng lại thân hình nhưng Đường Long cơ hồ dựa đoán được hành động của Nhạc Chính Vũ, vị trí rơi đúng tại nơi Nhạc Chính Vũ dừng lại. Nhạc Chính Vũ bất đắc dĩ phải đưa Quang Minh Thánh Kiếm lên đỉnh đầu để đón đỡ, Đường Long không có ngu ngốc đứng nhìn đối thủ đón đỡ, cậu lập tức có hành động tiếp theo.
– Đệ Tứ Hồn Kỹ – Thanh Long · Lam Long Biến.
Khi dùng tới Đệ Tứ Hồn kỹ thì khí thế trên người Đường Long tăng lên, thoáng cái đã đạt tới biên giới Hồn Vương.
– Đệ Nhất Hồn Kỹ – Thanh Long · Lạc Lam Nhận.
Đường Long cầm Đế Long Kiếm từ dưới hất lên, một trảm kích hóa thành long đầu nhào thẳng về phía Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ rơi vào tình huống nguy cấp thì Tổn Bác kịp thời nhảy tới chặn đòn, lấy thực lực Hồn Thánh mà tiếp một chiêu của Đường Long phải lui về sau 2 bước cũng đủ hiểu vừa rồi Đường Long là không nương tay.
– Tiểu hữu tựa hồ ra tay hơi nặng thì phải?(Tổn Bác)
– Nặng sao? Loại người không phân biệt đúng sai như hắn phải đánh rõ đau mới được.
Tổn Bác lông mày nhíu lại, ban nãy dù bản thân hơi khinh địch khi đón đỡ nhưng công kích của đối phương làm hắn lùi về sau 2 bước đủ để hắn phải kiêng kỵ.
– Hôm nay, hai người đều đánh hòa nhau. Tiểu hữu cảm thấy thế nào?(Tổn Bác)
– Hòa nhau? Con mắt nào của ông nhìn thấy là hai chúng ta đánh hòa nhau?
– Như thế nào thì tiểu hữu mới chịu buông tha cho thiếu gia nhà ta?(Tổn Bác)
– Đơn giản thôi. Hắn khi đi ra ngoài gặp ta hay cô ấy đều phải đi vòng, nếu không ta cũng bất chấp quy củ của Sử Lai Khắc Thành mà xuất thủ đánh hắn.
Nhạc Chính Vũ trong lòng lửa giận đã bóc lên tới đỉnh điểm, hắn chưa bao giờ chịu sự khuất nhục nào như hôm nay, hắn gian nan đứng dậy trừng mắt nhìn Đường Long.
– Nếu ta từ chối thì ta sao?(Nhạc Chính Vũ)
– Từ chối? Ngươi không có tư cách từ chối khi bị ta đụng phải đâu.
Đường Long vừa nói vừa triển ra thực lực chân thật của mình, Ngũ hoàn luật động ở hai tay cùng với thuần nhan sắc Vạn niên làm cho Nhạc Chính Vũ sợ hãi không thôi. Đường Long nhìn thấy Nhạc Chính Vũ không còn đấu chí thì thu hồi Võ Hồn mà xoay người rời đi.