– Hoàng Phủ chưởng quầy!
Các tiếng gọi ‘Hoàng Phủ chưởng quầy’ cung kính vang lên, như thể đẳng cấp Chính Khí tiệm tạp hóa cũng tăng lên nhiều.
Chưởng môn chín đại phái Vô Tướng tinh thấy cnhả đó thì rất hâm mộ, không ngờ chưởng quầy nhiều cửa hàng mà đi tặng quà cho Chính Khí môn, hồ ly tinh Quần Anh hội quán cũng đến. Nếu có thể giao thiệp được với Quần Anh hội quán thì mới thật sự lợi hại.
Các phái đều không ngờ rằng mở cửa hàng trong Thiên Nhai có sức ảnh hưởng lớn như vậy, Chính Khí môn xếp chót trong chín đại phái bỗng chố mở rộng nhân mạch nhiều, khiến người cực kỳ hâm mộ.
Đặc biệt Nam Chấn chưởng môn Vô Tướng tông càng vuốt râu trâm ngẩm, thỉnh thoảng liếc mắt hướng Hoàng Phủ Quân Nhu được mọi người vây quanh, sắc mặt âm trầm.
Lúc ấy Nam Chấn không biết có chuyện gì nhưng sau đó đã biết. Nghe nói Thiên Diện Yêu Hồ vốn định tặng cho Vô Tướng tông nhưng bị một tiểu đệ tử tên Vĩnh Hiển phá hoại, nếu không thì hôm nay là Vô Tướng tông của gã phong cảnh như vậy mới đúng.
Vô Tướng tông tuy là số một trong Vô Tướng tinh nhưng Vô Tướng tinh như một hạt cát không chút bắt mắt trong nhiều giới diện. Thiên Nhai là một trong các khu trung tâm vô số hành tinh qua lại, có thể nổi tiếng trong Thiên Nhai thì hơn hẳn Vô Tướng tinh ếch ngồi đáy giếng.
Không thấy thì thôi, nhìn cảnh này làm Nam Chấn ôm cục tức trong bụng, làm Vô Tướng tông bị tổn thất lớn biết bao, gã ước gì quay về Vô Tướng tông ngay làm thịt phụ tử Nhật Tang.
Chưởng môn các phái nhìn phản ứng của Nam Chấn thầm thấy buồn cười. Vốn là việc tốt của Vô Tướng tông, ai ngờ quen thói kiêu căng gặp báo ứng, vịt đến bên miệng bay đi mất.
Ngọc Linh Chân Nhân nghe trong đại sảnh vang lên từng tiếng kêu Hoàng Phủ chưởng quầy, truyền âm hỏi Miêu Nghị:
– Vị Hoàng Phủ chưởng quầy này cũng là ngươi phát thiệp mời?
– Ừm! Tình cờ đi dạo vào Quần Anh hội quán nên thuận miệng mời, không ngờ người ta đồng ý.
Ngọc Linh Chân Nhân một lần nữa câm nín. Ngươi thật sự dám làm, thấy ai cũng đưa lời mời, làm như vậy hơi kỳ cục, nói trắng ra là mặt dày.
Nhưng Ngọc Linh Chân Nhân đã quen Miêu Nghị tùy tính như thế. Ngưu cư sĩ này là người thẳng tính, thứ tốt nói tặng cho người liền tặng, thiệp mời nói mời liền mời, thật là quen thói nghĩ gì làm nấy, chỉ cầu không thẹn với lòng sợ gì sét đánh ầm ầm.
Ngọc Linh Chân Nhân không biết răng nhắc tới việc này là Miêu Nghị cũng nhức đầu, không phải hắn mời mà là lừa người ta đến. Miêu Nghị nói ngày khai trương sẽ có đồ tốt Hoàng Phủ Quân Nhu chưa từng thấy, dụ người ta tò mò đi tới.
Đã lấy được quà nhưng biết tìm đâu ra đồ tốt người ta chưa từng thấy qua? Miêu Nghị thầm rầu lo.
Miêu Nghị đang vắt óc suy nghĩ thì Ngọc Hư Chân Nhân đi ra, Hoàng Phủ chưởng quầy không cần lão già làm bạn bên cạnh.
Ngọc Hư Chân Nhân nhắc nhở:
– Cư sĩ, Hoàng Phủ chưởng quầy kêu ngươi đi qua một chuyện.
Miêu Nghị nghẹn lời:
– A!
Nữ nhân này nôn nóng thật, hắn còn chưa nghĩ ra sẽ cho người ta xem cái gì.
Ngọc Linh Chân Nhân thấy Miêu Nghị ngây người thì nhắc nhở:
– Cư sĩ, Hoàng Phủ chưởng quầy là khách quý, đừng chậm trễ. Cư sĩ đi vào cùng khách đi, không cần đứng chỗ này với chúng ta.
Miêu Nghị từ chối:
– Cái đó, thân phận chưởng môn đi làm bạn với người ta thích hợp hơn, ta cùng Ngọc Hư Chân Nhân đứng ở cửa được rồi.
Ngọc Hư Chân Nhân nhíu mày nói:
– Cư sĩ, người ta gọi thẳng tên người đi qua, trốn tránh thì không tốt lắm.
Ngọc Linh Chân Nhân lại thúc giục:
– Mau đi đi.
Miêu Nghị cười gượng cứng da đầu đi vào, tìm đến Hoàng Phủ Quân Nhu.
Không đợi Miêu Nghị khách sáo Hoàng Phủ Quân Nhu đã hỏi ngay:
– Ngưu cư sĩ nói đồ tốt mà ta chưa từng thấy ở đâu?
Hoàng Phủ Quân Nhu vì xem thứ chưa từng thấy nên mới tới đây, nàng không rảnh xen lẫn với nam nhân thối đầy phòng. Hoàng Phủ Quân Nhu đi tới đi lui tìm mãi không thấy thứ tốt gì.
Từ ma ma ở bên cạnh Hoàng Phủ Quân Nhu lấy làm lạ hỏi:
– Thứ tốt gì?
Miêu Nghị cười gượng, mắt vô tình liếc trang sức trên tóc Từ ma ma, óc hắn lóe tia sáng. Hắn quyết định cứ lấy thứ kia cho Hoàng Phủ Quân Nhu xem, nếu nàng cảm thấy không tốt thì đó là tại ánh mắt của nàng, không thể trách hắn.
Hoàng Phủ Quân Nhu liếc xéo Miêu Nghị:
– Ngưu cư sĩ chắc không phải… lừa ta đến đây đi?
– Làm gì có. đi theo ta.