•Không Gian Phòng Hồn Đạo Khí: Một loại Hồn Đạo Khí có Không Gian Chi Lực ở bên trong, chỉ cần đặt ở nơi muốn đặt sẽ sinh ra một Không Gian Bình Trướng, ở bên trong nội bộ không gian rộng và dài 4×21 đủ sức cho 5 người ở.
– Ngươi áp dụng Không Gian Chi Lực vào Hồn Đạo Khí? Ta trước giờ chỉ nghe nói hạng mục này chỉ đang nghiêm cứu mà chưa có đưa vào ứng dụng, không ngờ ngươi lại làm được.(Tạ Giải)
– Haha, trò vặn thôi.
– Có Không Gian Phòng Hồn Đạo Khí coi như là giải quyết việc ngủ nghỉ, kế tiếp chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ của Công Độc Sinh.
Đường Vũ Lân ở trong đoàn đội uy tín rất cao nhưng luận về sách lược thì Đường Long cao hơn, mọi thứ như chiến thuật đánh trận đều là Đường Long ra, Đường Long bắt đầu phân phó mọi người dọn dẹp Linh Băng Quảng Trường.
– Việc múc nước để lau dọn Linh Băng Quảng Trường phải làm thế nào?(Đường Vũ Lân)
Mọi người tại chỗ nhìn về phía Đường Long, Đường Long suy tư một chút làm ra an bài, hắn lấy ra 10 cái Không Gian Hồn Đạo Khí đưa cho Đường Vũ Lân và Tạ Giải.
– Bên trong nội bộ không gian khoảng 10m3 mà chứa đựng thùng gỗ rất nhiều, các ngươi hai cái phụ trách đi múc đầy nước đựng vào.
– Ba người chúng ta chuẩn bị vài thứ để dọn dẹp.
Đường Vũ Lân và Tạ Giải tiếp nhận Vòng Tay Hồn Đạo Khí chạy đi múc nước, đợi khoảng 30 phút sau thì hai người trở về.
– Nguyệt Na, muội dùng Phong Nguyên Tố hình thành vòi rồng càn quét khắp nơi Linh Băng Quảng Trường theo vòng tròn, chúng ta sẽ phụ trách lau dọn.
Cổ Nguyệt Na gật đầu phất tay một cái liển có vòi rồng 50m xuất hiện, mọi nơi đi qua đều bị vòi rồng cuốn vào, mặt đất không có chút rác, Đường Long liền chỉ huy mọi người dùng nước hất lên mặt đất sau đó dùng lau sàn quét tới, cứ thế cả bọn 5 người tốn hao nửa ngày công phu liền dọn sạch sẽ Linh Băng Quảng Trường.
Hoàn thành nhiệm vụ do Phòng Giáo Vụ giao liền kéo tới đệ trình nhiệm vụ thu được 100 điểm cống hiến. Có một vấn đề phát sinh là số điểm cống hiến vừa có được chỉ đủ cho 4 người ngày mai ăn cơm mà Đường Vũ Lân lượng cơm ăn quá nhiều dẫn tới điểm cống hiến không đủ dùng.
– Vũ Lân cứ dùng điểm cống hiến của ta mà thêm thức ăn đi.
– Như vậy sao được? Ngươi lấy gì ăn?(Đường Vũ Lân)
– Yên tâm, Hồn Linh – Thanh Long của ta có thể từ Linh Lực trong không khí tới bổ dung dinh dưỡng nên không cần lo lắng.
Đường Vũ Lân mỗi tối tới Đại Thực Đường lựa chọn một cái bàn lớn sau đó lấy rất nhiều đồ ăn, ban đầu không có gây nên sự chú ý nhưng theo những đồ ăn được hắn bày lên trên mặt bàn lớn, số lượng mâm đã chồng lên đến ba tầng, thì có người đi đến. Có người của Chấp Pháp Đường đến để hỏi thăm sự tình, khi bọn họ biết lượng cơm ăn của Đường Vũ Lân rất lớn biểu hiện không tin.
– Được, vậy ta sẽ nhìn ngươi ăn. Ăn không hết, đừng trách ta không khách khí.(Tạ Phái Thần)
– Học trưởng, để ngươi xem không thôi cũng không có gì hay. Chúng ta đánh cuộc, nếu như ta có thể ăn được toàn bộ những thứ này, phiền phức học trưởng giúp ta đi lấy đồ ăn. Nếu như không được, đương nhiên tùy ý học trưởng xử trí.(Đường Vũ Lân)
– Được.(Tạ Phái Thần)
Đường Vũ Lân nhanh chóng càn quét mỹ thực ở trên bàn làm cho Tạ Phái Thần đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú, hành vi của hắn đã gây sự chú ý tới chủ quản căn tin, khi hỏi ra mới biết hắn là Công Độc Sinh thì Tạ Phái Thần cùng chủ quản xoay người rời đi.
– Đúng lúc nhàn chán, chúng ta đi ra ngoài dạo phố một chút đi.
Đường Long đề nghị dạo phố vì hắn nhớ tới khoảng thời gian này sẽ xảy ra việc Nhạc Chính Vũ cùng Nguyên Ân Dạ Huy giao thủ với nhau, hắn khá là tức giận trước những lý luận của Nhạc Chính Vũ áp đặt lên người Nguyên Ân Dạ Huy.
Khi bọn họ đi ngang qua một quán nước thấy mọi người tụ tập đông đúc liền ghé vào quán, bọn họ tốn chút thời gian mới tìm được chỗ ngồi, khi bọn hắn
– Người phục vụ, ngươi tới đây một chút. Đem số điện thoại của nàng cho ta.(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ âm thanh vô cùng hung hăng, bá đạo. 5 người nhóm Đường Vũ Lân xoay người liếc mắt hắn. Nhạc Chính Vũ mặc một thân lễ phục màu trắng, tướng mạo phi thường anh tuấn, tuổi tác so với Đường Vũ Lân bọn họ hẳn là hơi lớn hơn một chút. Tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, tóc ngắn màu vàng tóc vuốt một lớp keo bóng loáng không dính nước. Hắn có đôi con ngươi màu vàng, cả người toả ra khí tức quang minh.
Ở trước bàn hắn, một thiếu nữ trên người mặc chế phục đứng đó. Quần dài màu đen, áo trắng, chuẩn chế phục của quán. Người thiếu nữ này da dẻ trắng noãn, thậm chí là có chút tái nhợt, một mái tóc ngắn uốn cúp màu đỏ nhạt, đôi mắt to tròn màu đen, dáng cao, chuẩn vô cùng. Nàng có khí chất vô cùng điềm đạm đáng yêu.
‘Hai người bọn họ hẵn là Nhạc Chính Vũ với Nguyên Ân Dạ Huy đi?’
– Xin lỗi, đó không phải công việc của ta.(Nguyên Ân Dạ Huy)
– Vậy làm thế nào ngươi mới có thể đưa cho ta số điện thoại?(Nhạc Chính Vũ)
Nguyên Ân Dạ Huy lắc đầu xoay người rời đi. Nhạc Chính Vũ nhíu mày liền lên tiếng chất vấn thu hút ánh mắt những người khác nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Nhạc Chính Vũ là người lên tiếng thì xoay người đi không quan tâm tới.
Nguyên Ân Dạ Huy xoay người gọi quản lý của mình ra để hòa giải nhưng kết quả là Nhạc Chính Vũ không xin được số điện thoại liền hung hăn muốn gặp lão bản, lão bản đi ra trao đổi cũng không đạt được kết quả tốt liền nổi lên chủ ý mua lại quán nước.
– Tiên sinh, ta có thể giúp được ngài chuyện gì?(Lão bản)
– Đem số điện thoại của phục viên kia đưa cho ta.(Nhạc Chính Vũ)
– Yêu cầu của ngài ta đã vừa mới nghe quản lí nói qua rồi. Thế nhưng xin lỗi, bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên được. Rất mong ngài tha thứ.(Lão bản)
Nhạc Chính Vũ thấy lão bản không chịu nhả ra liền đứng dậy giơ tay lên, vỗ tay cái độp.Cách đó không xa, một tên trung niên áo quần sang trọng đứng dậy, hướng về hắn đi tới, đứng lại bên cạnh hắn.
– Thiếu gia, ngài có gì dặn dò?(Tổn Bác)
– Ngươi cùng vị lão bản này đàm luận một thoáng, ta muốn mua lại quán nước này.(Nhạc Chính Vũ)
– Xin lỗi, ta không có dự tính bán lại quán nước.(Lão bản)
Tổn Bác tiến lên lôi kéo vị lão bản sang một góc thì thầm to nhỏ cái gì đó, lát sau Tổn Bác quay về báo cáo kết quả cho Nhạc Chính Vũ.
– Thiếu gia, ta cùng vị Dương lão bản này đã thương lượng được giá cả rồi, đồng thời đã hoàn thành thanh toán. Bắt đầu từ bây giờ, quán nước này chính là tài sản cá nhân của ngài.(Tổn Bác)
– Đem số điện thoại của nàng cho ta.(Nhạc Chính Vũ)
Dương lão bản thở dài một tiếng, hướng về phía Nguyên Ân Dạ Huy đi tới. Nguyên Ân Dạ Huy theo lão bản đi tới trước mặt Nhạc Chính Vũ, nàng không nói nhiều một câu liền đưa tay cởi bỏ y phục quán đang mặc trên người đi.
– Ta vẫn chưa yêu cầu ngươi thoát y mà.(Nhạc Chính Vũ)
– Ta không làm nữa, vì lẽ đó ta cũng không phải là nhân viên của ngươi.(Nguyên Ân Dạ Huy)
Nguyên Ân Dạ Huy tức giận bỏ đi ra ngoài, Nhạc Chính Vũ thấy vậy cất bước nhanh chóng đuổi theo, Đường Long đứng lên truy theo phía sau. Hành động của Đường Long làm mọi người sửng sờ nhưng nhóm Đường Vũ Lân vẫn nhanh chân dí theo.
Cả đám vừa mới chạy được một đoạn liền có gợn sóng Hồn Lực ở phía trước ập tới.
– Đã động thủ rồi sao?