Hắc khí, hắn biết, nhưng đến tột cùng là cái gì?
Hắn câu thông Hắc Tháp, thỉnh giáo Vô Tướng Thánh Nhân.
– Chắc là Hằng Hà Cảnh này tu luyện công pháp tà ác gì, ảnh hưởng hoàn cảnh ở đây mà thôi.
Vô Tướng Thánh Nhân thôi trắc nói.
– Bên ngoài có tiểu bối Tam Nguyên gì đó không thể quét hết điềm xấu, bản tôn có thể kết luận, cảnh giới của hắn xa xa không bằng người chết ở đây.
Lăng Hàn đồng ý, một cái chết, một cái còn sống, nhưng người sống vẫn không thể hoàn toàn phủ định bố trí của người chết, đây quả thật là có thực lực sai biệt.
Đều nói Thần cảnh chênh lệch lớn, đây là chứng cứ rõ ràng, đều là Hằng Hà Cảnh, Tam Nguyên Thượng Nhân cũng chỉ có thể quét dọn một ít điềm xấu, mỗi cách trăm năm mới có thể cho người đi vào một lần.
Dĩ nhiên, không thể bởi vậy xem thường Tam Nguyên Thượng Nhân, vô luận như thế nào, vị này chính là người mạnh nhất cả tinh hệ, không có một trong.
Cường giả làm sao cũng nên được tôn trọng.
Chúng nhân đi rất chậm, bởi vì tiến độ quét dọn điềm xấu rất chậm, dù cho Tam Nguyên Thượng Nhân tự thân xuất thủ cũng không thể thế như chẻ tre.
Gần nửa ngày sau, bọn họ mới rốt cục đi tới đáy sơn cốc.
Tam Nguyên Thượng Nhân triển khai thần thông, xé rách không gian, nhất thời, một cái lối vào sâu kín xuất hiện, xuyên qua lối vào, có thể thấy một mảnh Thiên Địa khác, sơn thanh thủy tú, tuyệt nhiên bất đồng.
Mà kinh người là, một con sông từ trên trời hạ xuống, nhìn không thấy đầu, không thấy đuôi, như Thiên Hà. Nước sông u sâm, tán phát ra khí tử vong vô tận, mơ hồ có thể thấy vô số vong hồn ở trong bốc lên.
Cho dù cách một cái lối vào, Lăng Hàn vẫn có thể cảm giác được Thiên Hà âm trầm cường đại, đây là Hoàng Tuyền sao?
– Có thể tiến vào!
Tam Nguyên Thượng Nhân mở miệng nói, giọng nói lại có vẻ uể oải.
Đường đường Hằng Hà Cảnh, cư nhiên sẽ lộ ra vẻ mệt mỏi, có thể thấy quét dọn điềm xấu ở đây, phá vỡ một chỗ hổng cấm chế, đối với Tam Nguyên Thượng Nhân mà nói cũng là một gánh nặng.
Chúng nhân vội tiến nhập, xoát xoát xoát, bóng người chớp động, tốc độ bay mau.
Thình thịch!
Một người theo vào, nhưng đột nhiên nổ nát bấy.
Người nọ là Nhật Nguyệt Cảnh, tận lực áp chế tu vi, muốn trà trộn đi vào, đã đi tới bước cuối cùng, nhưng không ai đánh hắn ra, lại bị cấm chế ở đây gạt bỏ.
Trên Sơn Hà Cảnh không thể vào, đây cũng không phải nói lung tung.
Lăng Hàn cùng đám người Thủy Nhạn Ngọc đồng thời tiến nhập, khi bọn hắn vượt qua lối vào, đều cảm thấy một cổ hàn ý rõ ràng, phảng phất có người chết ở bên tai thì thầm, mà Hoàng Tuyền kia thì đầu sóng kích thiên, phát sinh tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người bước lên con đường của mình, dọc theo Hoàng Tuyền mà đi, này là sự tình mọi người đều biết, đi dọc theo Hoàng Tuyền, vĩnh viễn sẽ không bị lạc phương hướng.
– Tứ đệ, liền ở chỗ này phân biệt.
Đám người Vũ Hoàng từ biệt Lăng Hàn, đều tự ra đi, cuối cùng chỉ còn lại có Lăng Hàn, Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân.
– Đi.
Lăng Hàn kéo Thủy Nhạn Ngọc, đi nhanh về phía trước.
– Chờ người ta một chút a!
Hồ Phỉ Vân vội sẽ bỏ lại nàng.
Ba người sóng vai mà đi, sau khi đi một đoạn đường, Lăng Hàn dùng cái mũi ngửi ngửi nói:
– Thơm quá!
– Ngươi cái tên này!
Thủy Nhạn Ngọc đánh hắn một lần, cho là hắn lại đang đùa giỡn mình.
Thực sự là, cũng không nhìn một chút còn có Cửu Quận Vương ở đây, đây chính là phân thân của Nữ Hoàng bệ hạ a!
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:
– Thực oan uổng, ta không nói hương trên người ngươi, mà là có một mùi hoa! =======================