Rời khỏi tòa án.
Đinh Phong Thành ủ rũ trở về phòng làm việc, Đổng Quán Thạch lập tức đi tới hỏi: “Sếp Đinh, cậu đây là bị sao vậy? Bên phía cục xây dựng khởi kiện chúng ta rồi sao?”
Đinh Phong Thành lắc đầu.
“Không có khởi kiện sao?” Đổng Quán Thạch tò mò hỏi: “Vậy thì như nào?”
Đinh Phong Thành thở dài, đặt mông ngồi xuống, kể lại một lượt đầu tiên chuyện xảy ra ở trong tòa án.
Đổng Quán Thạch nghe thì cười khổ lắc đầu: “Thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Cho chúng ta công xưởng giá trị 1500 tỷ, vốn nên vui mừng, nhưng chúng ta bây giờ không phải thiếu công xưởng, là thiếu nguyên liệu thô. Cho dù có công xưởng, lập tức khởi công đi chế tạo cũng không kịp. Huống chi chúng ta căn bản không hiểu chuyện chế tạo, sẽ chỉ làm cho sự việc càng tệ hơn.”
Điểm này Đinh Phong Thành đương nhiên cũng biết.
Anh ta đau khổ nói: “Vấn đề lớn nhất mà chúng ta đối mặt hiện nay chính là từ đâu kiếm được 600 tỷ tiền hàng. Ngân hàng không thể tiếp tục cho chúng ta vay tiền nữa, các công ty lớn khác cũng không muốn cho mượn.”
Thế khó.
Đinh Phong Thành và Đổng Quán Thạch chau mày nhăn nhó.
Vào lúc này, thư ký đi vào nói: “Sếp Đinh, ông Lưu Hoa của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng tới.”
“Người của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng? Mau mời vào.”
Không lâu sau, Lưu Hoa đi vào phòng.
Đinh Phong Thành rất khách sáo mà nói: “Ông Lưu, tôi không biết ông sẽ tới, không ra ngoài nghênh đón, mong ông đừng trách.”
Lưu Hoa xua tay: “Sếp Đinh khách sáo rồi, lần này tới đây cũng là chuyện đột xuất, tôi nhận được chỉ thị của chủ tịch, đưa một lô hàng cho cậu.”
“Hàng ư?”