Xem người ta khó chịu tìm đến cửa hỏi tội, Miêu Nghị ung dung đi tới vui vẻ nói:
– Thôi thì châm lửa đốt nguyên cả hàng của các ngươi đi, mọi người cùng nhau xây lại thì hết ồn hết dơ.
Chưởng quầy nhà kế bên nổi giận:
– Ngươi nói cái gì?
Miêu Nghị sắp khơi lớn chuyện, Ngọc Linh Chân Nhân chạy lại khuyên can, tự mình tới cửa can thiệp với người ta cuối cùng dàn xếp ổn thỏa.
Bên mình làm cẩn thận chút, cửa hàng bên cạnh thấy mọi người sau này làm hàng xóm nên cũng không quá khó xử. Thật ra lý do chủ yếu là vì cảm thấy người có thể kiếm được một cửa hàng trong Thiên Nhai thì ít nhiều gì có chút quen biết, nên họ không muốn gây chuyện. Chỉ trách Miêu Nghị nói chuyện quá khó nghe, còn chạy tới chỉ vào mặt hắn mắng một tràng.
Vì nể mặt Chính Khí môn, vì không có tiền vốn gây sự tại đây, Miêu Nghị quyết định tạm nhịn xem như không nghe thấy. Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn cửa hàng cao năm tầng bên cạnh, thầm nghĩ sẽ có ngày nó bị sập.
Xây cửa hàng không chỉ công tượng bận rộn ngày đêm, đệ tử Chính Khí môn cũng rất bận. Bọn họ hỗ trợ để tốc độ nhanh hơn, tạm thời cần gì thì họ sẽ chạy chân giúp cái đó, nhưng không ai thấy vất vả.
Miêu Nghị định đi dạo khắp nơi nhưng thấy mọi người đều làm việc, Ngọc Linh Chân Nhân, Ngọc Hư Chân Nhân cũng hết sức quan tâm, hắn không tiện nhàn rỗi một mình. Miêu Nghị đi lên giúp một chút, dù sao chưởng môn nói nơi này chuyên môn chuẩn bị một căn phòng thượng hạng cho riêng hắn.
Mất một tháng trời, mọi người trải qua vất vả cố gắng, một cửa hàng cao ba tầng mới tinh hiện ra. Di dời hoa cỏ cây trong hậu viện, dùng mộc cự tinh thúc giục một chút khiến tất cả rậm rạp um tùm.
Nhưng phong cách kiến trúc của Chính Khí môn hơi bảo thủ, truyền thống, không có gì đặc sắc.
Lầu một là cửa hàng bán đồ, lầu hai là nơi đệ tử Chính Khí môn cư ngụ, nhiều phòng nhất. Lầu ba chỉ có năm phòng, chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân và Ngọc Hư Chân Nhân mỗi người một phòng. Ngọc Luyện Chân Nhân không đến nhưng cũng có phần. Miêu Nghị một phòng. Dù bọn họ có mặt hay không thì luôn có một căn phòng dành riêng cho bốn người, còn một gian để phòng hờ.
Phòng cho đệ tử Chính Khí môn cư ngụ thì không cố định, lúc đổi người thì có thể cho người khác ở.
Miêu Nghị đi lòng vòng trong phòng của mình, tạm thời không cần thêm cái gì. Diện tích phòng khá lớn, xem hơi trống rổng. Miêu Nghị đẩy cửa ra ban công, nhìn người qua lại trên đường, cảm giác cũng khá tốt, tiếc rằng không ở đường cái phồn hoa nhất.
Cửa hàng rốt cuộc xây xong, yên tĩnh rồi, Miêu Nghị cũng thở phào, không thì mỗi ngày làm việc lặt vặt… Dù gia bị biếm thành động chủ cũng không phải làm công việc như vậy!
Nhưng khiến Miêu Nghị tò mò là cửa hàng của Chính Khí môn sẽ bán cái gì? Hắn không nhìn ra Chính Khí môn có đặc sản gì.
Miêu Nghị nghĩ đến đây bước ra khỏi phòng, đi tới phòng của Ngọc Linh Chân Nhân chưởng môn xin thỉnh giáo.
Nhận được câu trả lời làm Miêu Nghị rớt tròng mắt. Mợ ơi, tiệm tạp hóa!
Ngọc Linh Chân Nhân đang dựa vào bàn, nâng bút ngay ngắn viết năm chữ to mạnh mẽ cứng cáp [Chính Khí tiệm tạp hóa]
Tiệm tạp hoá mà có chính cái quái gì?
Mặt Miêu Nghị thảm không đành lòng nhìn. Ồn ào lâu như vậy thì ra là mở tiệm tạp hóa, thật là không ra gì.
Miêu Nghị nuốt nước miếng hỏi:
– Chân nhân, có thể mở tiệm tạp hóa được không? Lúc vào thành hình như ta không thấy có ai mở nó?
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
– Ngươi nói đúng, chúng ta rất sớm đã quan sát hết rồi, vì không ai mở nên Chính Khí môn mới mở, chỉ cần làm hàng độc là có cơm ăn. Năm trước chúng ta tới đây chọn mua đồ thì trong thành không cho thi pháp bay, thành rất lớn, mua đồ từng nhà thật rắc rối. Đừng xem thường tiệm tạp hóa, lưu lượng người trong Thiên Nhai rất lớn, tụ tập người từ các vị diện đến mua đồ, bạc lợi tiêu nhiều, góp ít thành nhiều cũng rất khả quan. Quan trọng nhất là Chính Khí môn chúng ta không có thứ gì đặc sắc để chuyên môn bán nên đành thử cái này.
Miêu Nghị gật gù, hắn đã hiểu:
– À.
Ngọc Hư Chân Nhân sai người cầm chữ của chưởng môn đi làm thành tấm biển chiêu bài, chờ ngày khai trương sẽ dùng.
Hai sư huynh đệ còn cần liên lạc nguồn hàng, phải rời khỏi Hỗn Nguyên Giới đi hành tinh khác. Lúc này xuất hiện khuyết điểm khan hiếm tu sĩ Kim Liên của Chính Khí môn. Ngọc Luyện Chân Nhân phải tọa trấn bổn môn, cho nên chưởng môn phải đi chạy chân.
Nhưng không cần chạy tới chạy lui hoài, chỉ cần thành lập đường liên lạc, sau này sẽ có người tiện đường gửi thư đưa đồ, rất nhanh và tiện.
Hai sư huynh đệ hẹn nhau trong vòng một tháng sẽ về, chuẩn bị một tháng sau khai trương.