Ấy?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc: “Còn có trợ thủ?”
Trong tiếng trầm trồ, Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào từ từ đi ra chắn trước người Tịch Nhan.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, khí huyết sục sôi của Diệp Thành như ngọn lửa cháy rực, còn tấm áo bào màu đen hắn khoác trên người cũng đang biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Mái tóc dài đen láy như dòng thác đổ, để lộ ra lớp mặt nạ Quỷ Minh tôi độc và chữ “thù” rớm máu trên phần trán bên phải.
Tần…Tần Vũ?
“Đó là Tần Vũ?”, ngay sau đó, trong ánh mắt những kẻ quan sát ở tứ phương thể hiện cái nhìn kinh ngạc.
“Sát thần trên bảng Phong Vân cũng tới?”
“Có kịch hay xem rồi, có kịch hay xem rồi”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên: “Một bên là kí chủ với độ hoà hợp năm phần, một bên là sát thần trên bảng Phong Vân, hôm nay được định sẵn là một ngày rất thú vị rồi”.
“Ai mạnh ai yếu đây?”
Trong tiếng bàn tán, mấy người phía Hổ Oa đã tới bên Tịch Nhan sau đó còn không quên cau mày nhìn Diệp Thành.
“Hắn chính là sát thần Tần Vũ sao?”, Nam Cung Nguyệt lẩm bẩm, “khí huyết thật mạnh”.
“Hắn quả đúng là đang ở Nam Sở”, Liễu Dật kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tối cao từ trên người Diệp Thành.
“Đại ca này mạnh thật”, Hổ Oa hiếu kì nhìn Diệp Thành.

