Chuyên viên vận khí: “Cái này… sợ rằng không được.”
“Sao lại không được? Người không phải đã bắt được rồi hay sao?”
“Người thì đã bắt được, nhưng tiền sớm đã bị anh ta dùng phương thức hợp lý hợp pháp dùng hết rồi. Lương của công nhân, khoản nợ ngoài, Tôn Khả Thành đã dùng số tiền đập vào những khoản nợ này, cho nên cho dù Tôn Khả Thành bị bắt về, tổn thất của anh về cơ bản không thể lấy lại.”
Nghe được lời này, Đinh Phong Thành càng thêm tuyệt vọng.
Làm nửa ngày, vẫn vô dụng.
Cho dù người bắt về thì có tác dụng gì? Tiền cũng đã bị tiêu hết rồi, cho dù còn lại một ít, đoán chắc cũng chỉ được 30-60 tỷ.
Lỗ là vẫn lỗ.
“Nếu tiền không lấy lại được, anh gọi tôi đến làm gì?” Đinh Phong Thành tức giận gầm lên.
Chuyên viên đè tay xuống: “Anh Đinh, xin anh bình tĩnh trước đã. Tuy tiền không lấy lại được, nhưng chúng tôi kiến nghị có thể dùng cách khác để bù đắp tổn thất của anh.”
“Cách gì?”
“Thế chấp.”
Đinh Phong Thành tò mò hỏi: “Thế chấp gì? Nhà của Tôn Khả Thành sao?”
Chuyên viên lắc đầu: “Dựa theo định giá của nhân viên chuyên nghiệp, giá trị của chế tạo Long Công của Tôn Khả Thành là 1500 tỷ, do anh ta không thể đền bù tổn thất cho anh, cho nên chúng tôi kiên nghị anh ta quy ra tiền thế chấp công xưởng cho anh.”
Cũng tức là Đinh Phong Thành có thể thu được chế tạo Long Công với giá trị 1500 tỷ để bù vào tổn thất 600 tỷ.
Nghe thì rất kiếm.
Vấn đề là Đinh Phong Thành bây giờ là cần tiền, là cần nguyên liệu thô.
Cho anh ta một công xưởng thì có tác dụng quái gì?