Mấy cao thủ Thần Cảnh đồng loạt tao tới.
Cùng lúc đó, Đoàn Vô Nhai cũng vọt tới chỗ La Tu.
Đúng là ông ta đã dùng bí pháp cưỡng ép tăng thực lực, cũng không kiên trì được bao lâu.
Ông ta nhất định phải đánh bại La Tu trước khi bí pháp hết tác dụng, nếu không hôm nay Dương Thanh sẽ phải chết.
Lúc này, ý chí chiến đấu trên người ông ta phun trào, mỗi lần ra tay đều khiến đất trời rung chuyển, dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như La Tu cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
“Bịch bịch bịch!”
Đoàn Vô Nhai điên cuồng ra đòn, La Tu cũng dùng hết sức đối phó, cảm thấy tay chân luống cuống.
Đoàn Vô Viêm nhìn không chớp mắt, muốn trông thấy Đoàn Vô Nhai bị La Tu đánh giết.
Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có một người thừa kế là ông ta.
Ai cũng không có tư cách tranh với ông ta!
Cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh khiến khu nhà nhỏ bị san bằng.
Trong mắt Đoàn Vô Nhai lóe lên sát khí, mặt mũi vặn vẹo: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử tới tôi như vậy?”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ một căn nhà nhỏ thôi mà, sao lại làm vậy với tôi?”
Trên mặt ông ta hiện lên vẻ đau khổ, trông thấy ngôi nhà nhỏ bị phá hủy, lòng ông ta như đang rỉ máu.
Từ khi vợ ông ta qua đời, ngôi nhà nhỏ của hai bọn họ đã trở thành cấm địa của riêng ông ta.
Trừ ông ta và con gái, không ai được phép bước vào.
Bây giờ ngôi nhà ấy lại bị Đoàn Hoàng ra lệnh phá hủy.
“Tôi đã không thèm tranh quyền thừa kế, sao các người còn ép tôi?”
Đoàn Vô Nhai chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu.
“Hoàng tộc họ Đoàn lớn như vậy lại không chứa nổi một ngôi nhà nhỏ này sao?”
Toàn thân ông ta đằng đằng sát khí.
La Tu cũng cảm thấy áp lực đè nặng, đột nhiên lên tiếng: “Vô Viêm mau rời khỏi đây!”
“Con muốn tận mắt chứng kiến sư phụ phế bỏ anh ta!”
Đoàn Vô Viêm hung ác nói.
“Ta bảo con đi!”
La Tu bỗng gầm lên.
Lão ta cảm thấy Đoàn Vô Nhai sắp mất khống chế.
Một khi Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát, sợ là lão ta cũng không thể ngăn cản.
Đoàn Vô Viêm ở lại đây rất nguy hiểm.
Nếu Đoàn Vô Nhai muốn giết Đoàn Vô Viêm, có lẽ sẽ giết được.
Đoàn Vô Viêm nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai, không cam lòng quay lưng rời đi.
Nhưng ông ta lại phát hiện Độc Du đang cõng Dương Thanh đấu với mấy cao thủ Thần Cảnh.
Đoàn Ngữ Yên đứng cạnh sốt ruột quan sát.
Trong mắt Đoàn Vô Viêm lóe lên tia lạnh lẽo, nhếch miệng nở nụ cười: “Đoàn Vô Nhai, hôm nay anh chết chắc rồi!”
Thoắt cái, ông ta đã tới gần Đoàn Ngữ Yên.
“Bốp!”
Đoàn Vô Viêm bóp cổ cô ấy nhấc lên không trung.
“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm cười lạnh: “Không muốn con gái yêu của anh chết thì tự phế võ công đi!”
“Ngữ Yên!”
Đoàn Vô Nhai thấy con gái bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên lập tức nổi trận lôi đình.
“Thả con bé ra!”
Ánh mắt Đoàn Vô Nhai tràn ngập sát khí điên cuồng.
Ông ta chợt thấy hối hận vừa nãy không lấy mạng Đoàn Vô Viêm, vậy thì đã không xảy ra chuyện này.
Độc Tu phát hiện Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế, không khỏi cảm thấy áy náy.
Ông ấy bị bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây, còn cõng Dương Thanh đang hôn mê trên vai, không thể bảo vệ cả Đoàn Ngữ Yên.
“Bịch bịch bịch!”
Độc Du vừa mới phân tâm đã bị bốn cao thủ Thần Cảnh đánh trúng.
Ông ấy phun ra một ngụm máu, cõng cả Dương Thanh bay ra ngoài, không còn sức chiến đấu.
Bốn cao thủ Thần Cảnh đồng loạt xông tới khống chế Độc Du.
Thoáng chốc, Độc Du đã bị thương nặng, hoàn toàn kiệt sức, Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên.
Người duy nhất còn sức chiến đấu là Đoàn Vô Nhai cũng bị La Tu giữ chân.
“Đoàn Vô Nhai, mau tự phế võ công đi, nếu không tôi sẽ giết con gái anh!”
Đoàn Vô Viêm giận dữ rống lên.
“Được, tôi làm!”
Đoàn Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Đoàn Vô Nhai tràn đầy đau khổ, khẩn cầu ông ta đừng quan tâm tới mình.
“Ha ha ha ha…”
Đoàn Vô Viêm nghe thấy thế, điên cuồng cười lớn.
“Phập!”
Đúng lúc này, một cánh tay đâm xuyên qua ngực Đoàn Vô Viêm.
Tiếng cười của Đoàn Vô Viêm lập tức im bặt.
“Tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy!”
Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng ông ta.