Anh ta ngồi ở trong phòng làm việc, thở dài, cứ tiếp tục như này, không quá một tuần thì sẽ bị cục xây dựng khởi kiện.
Phải làm sao đây?
Đang rầu rĩ, đột nhiên thư ký hoảng hốt chạy vào: “Sếp Đinh, người của tòa án tới, muốn anh qua đó một chuyến.”
“Tòa án sao?”
Đinh Phong Thành sững người, hỏi Đổng Quán Thạch ở đối diện: “Ông Đổng, người của tòa án tìm tôi làm gì?”
Đổng Quán Thạch suy đoán: “Chắc không phải là bên phía cục xây dựng đã khởi kiện chứ? Bọn họ đều là người của chính phủ, muốn xử cậu, đó là chuyện trong một nốt nhạc.”
Đinh Phong Thành lập tức tê liệt.
Người của cục xây dựng ra tay có hơi nhanh quá rồi? Bây giờ vẫn chưa tới lúc. Với lại cũng không thông báo trước một tiếng sao?
Bất lực, Đinh Phong Thành chỉ đành đi theo người của tòa án.
Lần đi này, anh ta đã chuẩn bị tâm lý không trở về nữa rồi.
Nửa tiếng sau.
Đinh Phong Thành ngồi ở phòng tiếp đón của tòa án, một chuyên viên đi tới ngồi xuống, rất khách sáo mà nói: “Anh chính là anh Đinh Phong Thành nhỉ?”
“Là tôi.”
“Chào anh Đinh, lần này gọi anh tới, chủ yếu là muốn nói với anh về vấn đề bồi thường do hành vi gian lận thương mại của Tôn Khả Thành thuộc chế tạo Long Công.”
“Hả?”
Đinh Phong Thành bị dọa giật mình, hỏi: “Không phải khởi kiện rồi sao?”
Chuyên viên sững người: “Anh là người bị hại, sao lại khởi kiện anh chứ?”