Giao diện Chiến Thần lập tức im lặng.
Dòng chữ đom đóm nhỏ phía sau cùng biến mất.
Một dòng lệnh nhắc nhở mới xuất hiện.
[Không thể không nói, đây là một lần phối hợp cực kỳ hoàn hảo!]Cố Thanh Sơn quét mắt nhìn một cái, không muốn đáp lời với giao diện Chiến Thần.
Hiện giờ có chừng năm mươi nghìn điểm hồn lực, năng lực có thể chọn trong chiến đấu đã nhiều hơn rất nhiều.
Trong lòng Cố Thanh Sơn lại có một chút cảm giác an toàn.
“Hỏng rồi.” Lâm đột nhiên nói.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Giết nhanh quá, quên mất hỏi chủ nhân của hắn ta là ai rồi.” Lâm nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Laura, em biết người này, chắc hẳn cũng có một ít thông tin về hắn ta chứ?”
Laura lắc đầu, nói: “Cường giả như vậy đã là nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay trong chín trăm triệu tầng thế giới. Em thật sự không biết còn ai có thể ra lệnh cho hắn ta nữa.”
Lâm bổ sung: “Còn nữa, hắn ta muốn giết Cố Thanh Sơn chỉ là thứ yếu, ý định thật sự chính là mang Hỗ Cứu giả đi.”
Bọn họ cùng nhìn về phía người đàn ông kia.
Hắn ta vẫn đang hôn mê, không biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Laura thở dài, nói: “Lúc đầu em cũng không tin người này là Hỗ Cứu giả của Cố Thanh Sơn, nhưng khi thấy đối thủ của anh ta lại là nhân vật đẳng cấp như chủ nhân thế giới Tinh Vân Nam Thập Tự, thì bây giờ em đã hơi tin một chút rồi.”
Cố Thanh Sơn thuận tay bắt quyết.
Người đàn ông lơ lửng giữa không trung, bay vào một gian phòng trong khoang thuyền, rơi lên trên giường.
Cố Thanh Sơn nói: “Hiện giờ anh cũng không trông chờ vào anh ta, anh chỉ hy vọng anh ta có thể mang lại cho anh thêm một ít hồn lực thôi.”
Lúc này thuyền bay đột nhiên bắt đầu giảm tốc độ.
“Lại có người nào tới sao?” Lâm hỏi.
“Không phải.” Laura nhìn cảnh vật ở bốn phía, lộ ra nụ cười: “Thật ra thì chúng ta đã đi đến cuối đường. Chúng ta đang tiến vào khu Kỳ Dị, sắp sửa tới vương quốc của em rồi.”
Cảnh tượng bốn phía biến đổi.
Một cây cổ thụ khổng lồ đứng trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Chiếc thuyền bay trông giống như một hạt bụi tầm thường ở trước mặt cây cổ thụ.
Cuối cùng bọn họ cũng tới rồi!
……..
Khu Tranh Bá.
Một thế giới hoàn toàn bị hủy diệt.
Cuồng phong gào thét.
Hài cốt trong phế tích bị cơn gió mạnh cuốn đi, hòa vào dòng chảy hỗn loạn của thời không, biến mất không thấy nữa.
Một giây phút nọ.
Tô Tuyết Nhi rút một lá bài ra.
Thích khách dùng song đao trên lá bài nhảy ra, nhằm về phía kẻ địch đối diện.
… Kẻ địch của Tô Tuyết Nhi là một cường giả nổi tiếng, là nhân vật bá Chủ đỉnh phong, có danh vọng rất lướn trong khu Tranh Bá.
“Chỉ bằng thứ này?”
Tên cường giả kia cười lạnh, nâng tay chặn công kích của thích khách đẫm máu lại.
Anna đột nhiên ném lưỡi hái màu đen ra ngoài.
Nó hóa thành một đốm lửa hắc ám, tựa như cột sáng rực rỡ đánh thẳng lên người gã cường giả.
“A a a a!”
Tên cường giả kia phát ra tiếng kêu gào đau đớn, không thể không toàn lực chống đỡ cột sáng hắc ám.
“Mau, Tô Tuyết Nhi!” Anna gọi.
“Biết!”
Phía dưới ngọn lửa đen tuyền, biển rộng màu máu cuồn cuộn nổi sóng lớn ngập trời.
Tô Tuyết Nhi rút ra lá bài từ hư không, dùng sức ném ra ngoài.
“Kén Nhộng Ám Huyết, hút khô tất cả sức mạnh của gã!”
Tô Tuyết Nhi lớn tiếng nói.
Lá bài hóa thành một kén nhộng màu máu, bao phủ kín tên cường giả kia.
“Kỹ xảo nông cạn, sư phụ ngươi dùng lá bài này còn không ăn thua gì!”
Bên trong Kén Nhộng Ám Huyết truyền đến tiếng rống giận của gã cường giả kia.
Anna vẫn cố gắng duy trì tư thế, thấp giọng nói với Tô Tuyết Nhi: “Chỉ sợ không vây được.”
“Đúng vậy.”
Tô Tuyết Nhi dùng một bàn tay che miệng vết thương trên vai, nói.
… Cuối cùng vẫn bị truy binh ngăn chặn.
Hai người rơi vào khổ chiến.
Các cô vừa chiến đấu vừa chạy trốn đi, nhưng truy binh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh.
Lúc trốn đến thế giới này, họ đã hao hết phần lớn sức mạnh.
Ngai sau đó, bọn họ lại gặp kẻ địch cường đại trước nay chưa từng thấy.
Mãi đến tận giờ phút này, bọn họ vẫn không có cách nào xử lý đối phương.
Nhưng không thể dây dưa nữa!
Cảm giác khiến người ta dựng đứng tóc gáy nào đó dần dần lặng lẽ nảy sinh trong lòng hai người.
… Có thứ gì đó đang nhanh chóng tới gần thế giới này.
“Liều mạng đi. Thật sự không được thì cũng chỉ có cách cả hai bên cùng thiệt hại.” Anna cắn răng nói.
“Tôi lên trước.”
Tô Tuyết Nhi rút ra lá bài màu máu, đặt trong tay nói.
“Ai lên trước mà chẳng vậy, có cái gì hay mà tranh.” Anna tức giận nói.
Bỗng nhiên, hai người cùng đột ngột ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời tràn đầy mây mù màu xám, một cô gái yên lặng bay xuống.
Nàng mặc một bộ nghê thường vũ y, trong tay cầm trường đao, ở trong gió đánh về phía Kén Nhộng Ám Huyết.