– Sơn thần, khi nào trở về ta sẽ báo cho phu nhân biết, giao nó cho phu nhân trừng phạt.
Mọi người câm nín. Sau khi trở về Bích Nguyệt Phu Nhân có trừng phạt hồ ly tinh hay không chẳng ai biết, khả năng bao che rất lớn. Nhưng có vài việc thầm hiểu trong lòng là được, sẽ không ai nói ra, việc không liên quan mình.
Hồ ly tinh uất ức lẩm bẩm:
– Lúc đó người ta chạy trốn khắp nơi, đã lâu không ăn được gì nên đói bụng.
Sơn thần cố nặn ra nụ cười:
– Được rồi, ta sẽ không báo lên trên, giao cho phu nhân xử lý.
Thấy bên này không truy cứu, hồ ly tinh bắt được cơ hội liền nghểnh cổ rống hướng Miêu Nghị:
– Ta thừa nhận đã ăn Thổ Địa nhưng đúng là hắn có đánh ta. Nhị nữu, hắn đang nói dối! Hắn vốn không gặp Thổ Địa bản địa, không cách nào nhìn thấu ngụy trang của ta. Là hắn đánh ta trở về nguyên hình mới trùng hợp bắt được ta.
Mọi người nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị cười nói:
– Linh sủng của phu nhân thật bướng bỉnh, sao ngươi biết ta chưa từng gặp Thổ Địa nơi đây? Ta quen Thổ Địa nơi này sớm hơn ngươi, không tin thì ngươi hỏi Sơn thần xem có phải Thổ Địa nơi này là con chuột tinh không?
Phụ nhân áo đen quay đầu lại, Sơn thần nhẹ gật đầu xác nhận đúng là chuột tinh.
Hồ ly tinh nổi điên gầm rú:
– A! Ngươi quá gian xảo! Là ta nói cho ngươi biết Thổ Địa là con chuột tinh, việc này mà cũng bẻ cong được!?
Hồ ly tinh hận không thể nhảy qua cắn chết Miêu Nghị cho rồi, bất đắc dĩ bị kiềm chặt không thoát được.
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Ngươi thật sự rất nghịch ngợm.
Hồ ly tinh gào rú:
– A! Ngươi giả đáng thương cái khỉ gì, làm như ta oan uổng ngươi! Ta… ứ!
Phụ nhân áo đen lại nhấn đầu hồ ly tinh xuống, nàng gật đầu với mọi người:
– Nhờ các vị, đã làm phiền nhiều, cáo từ.
Mọi người chắp tay đưa tiễn, nhìn theo phụ nhân áo đen mang hai tùy tùng bay nhanh lên trời, dần khuất bóng.
Một đám chưởng môn bu lại chúc mừng Chính Khí môn:
– Ngọc Linh Chân Nhân, xin chúc mừng, chúc mừng!
Ai nấy mặt hớn hở nhưng chắc trong lòng thì chua chát.
Ngọc Linh Chân Nhân khách sáo đáp lễ.
Các phái triệu tập đệ tử lục tục rời đi, trả lại sự tĩnh lặng như cánh rừng già núi sâu này.
Trên đường về Ngọc Linh Chân Nhân nói cho Ngọc Hư Chân Nhân đi chung với mình là Chính Khí môn đã lấy được một gian cửa hàng trong Thiên Nhai. Đệ tử Chính Khí môn hò reo, cái này không khác gì mở con đường kiếm tiền cho Chính Khí môn, sau này đãi ngộ của mọi người đều sẽ nước lên thì thuyền lên, hỏi sao bọn họ không vui vẻ?
Ngưu cư sĩ tự nguyện tặng ích lợi cho Chính Khí môn càng chiếm được hảo cảm lớn của mọi người.
Ngọc Linh Chân Nhân đột nhiên truyền âm hỏi:
– Cư sĩ, nhi tử của Nhật Tang thật sự nói năng bỗ bã với người?
Miêu Nghị trả lời:
– Là thật.
Ngọc Linh Chân Nhân khẽ thở dài:
– Cư sĩ vạch ra ngay trước mặt công chúng, mà bọn họ không leo xuống bậc thang được, chỉ e kết thù với phụ tử Nhật Tang.
Miêu Nghị hỏi:
– Chân nhân sợ ta gây rắc rối cho Chính Khí môn?
Ngọc Linh Chân Nhân nhắc nhở một câu:
– Chính Khí môn sẽ không gặp rắc rối gì, phụ tử Nhật Tang không thể nào đến Chính Khí môn trả thù. Bổn tọa lo sau này cư sĩ đi một mình lỡ gặp phải… người bên Vô Tướng tông hơi kiêu ngạo, không chịu thiệt được.
Miêu Nghị vui vẻ nói:
– Vẫn câu cũ, ta làm việc không thẹn với lòng thì sợ gì thiên lôi cuồn cuộn?
Miêu Nghị không quen làm việc sợ đầu sợ đuôi, cùng lắm lúc không thắng được thì biết điều ráng nhịn, hắn không là loại người sợ phiền phức.
Ngọc Linh Chân Nhân xấu hổ nói:
– Lần này bổn phái nhận một phần nhân tình của cư sĩ.
Miêu Nghị an ủi:
– Không phải việc lớn gì, chẳng qua ta may mắn tình cờ gặp phải.