Ma Long Vực Sâu đang đứng trong biển kho báu vô tận, nghiêm túc kiểm kê bảo vật đã được ghi tên trong sổ.
Đột nhiên, một giọng nói thành kính mà hốt hoảng vang lên trong hư không:
“Thưa thần linh vĩ đại, chúng tôi có việc bẩm báo với ngài.”
Ma Long bực mình cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, nói: “Chuyện gì? Hỡi tín đồ của ta.”
“Ở nơi gần khu Kỳ Dị, trên tuyến đường bí mật đó, người chúng tôi phái đi đã đối mặt với Nữ vương Kinh Cức, nhưng tất cả đều đã bị giết chết.”
“Cái gì!”
Ma Long ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.
Giọng nói kia trở nên căng thẳng hơn, tiếp tục bẩm báo: “Có một cường giả chúng tôi hoàn toàn không thể chống lại đang bảo vệ cho Nữ vương Kinh Cức. Chỉ trong nháy mắt cô ta đã giết chết toàn bộ người của chúng tôi.”
“Là cổ thụ Kinh Cức sao?”
“Không phải nó. Theo phán đoán của chúng tôi, có lẽ là cận vệ của Nữ vương.”
“Cận vệ? Được rồi, ta đã hiểu, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Ma Long Vực Sâu im lặng đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc.
“Hộ vệ cường đại như vậy… Việc này thật kỳ lạ.”
Nó lẩm bẩm, trong đầu từ từ đưa ra quyết định.
“Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến.”
“Bất kể như thế nào, Nữ vương quản lý kho báu nhất định phải biến thành nô lệ của ta!”
……
Thuyền bay cổ thụ Kinh Cức lao đi nhanh chóng trong không trung.
Toàn bộ các chức nghiệp giả ồ ạt đến bao vây chiếc thuyền bay này đều đã tan thành mây khói.
Hư không trở lại yên bình.
Những chức nghiệp giả đứng đông nghịt ban nãy giống như một cảnh tượng nào đó chen ngang vào, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng lên khỏi mặt đất.
Vết thương của người đàn ông căn nọ về cơ bản đã được xử lý xong, nhưng đến lúc nào anh ta mới có thể tỉnh lại, thì hắn cũng không biết được.
Người đàn ông nằm trên boong thuyền không hề nhúc nhích, vẫn chìm trong cơn hôn mê.
Người được cánh tay bằng gỗ túm tới kia mai sau có thể giúp đỡ được cho mình sao?
Cố Thanh Sơn nhìn người đàn ông nọ, trong lòng có chút không chắc chắn.
Thế nhưng người này thật sự được cứu từ trong hư không tới đây.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu rất rõ sức mạnh của bên Kỳ Quái.
Lúc này cũng không thể làm gì khác hơn là đợi đối phương tỉnh lại trước đã.
Hắn phóng xuất thần niệm quan sát hư không, chỉ thấy bốn phía sáng sủa, tất cả các chức nghiệp giả đến bao vây nơi này đều đã bị Lâm tiêu diệt không còn một mống.
“Giết sạch tất cả rồi ư?” Hắn không nhịn được liền hỏi.
“Là cậu bảo tôi ra tay, có vấn đề gì sao?” Lâm hỏi ngược lại.
Cố Thanh Sơn cười xòa: “Không có vấn đề gì, đương nhiên là không có vấn đề gì. Làm tốt lắm.”
Thế nhưng trong giọng nói của hắn, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Hiện tại hắn chỉ còn 2 điểm hồn lực đáng thương, ngộ nhỡ gặp phải chuyện khẩn cấp, có rất nhiều năng lực không thể dùng được.
Lâm suy nghĩ một chút, từ từ hiểu ra.
“Tôi nhớ ra rồi, hình như cậu sở hữu một loại Trật Tự kỳ lạ, có thể giành được hồn lực trên người cường giả thông qua việc giết chóc. Sớm biết như vậy thì tôi chỉ đánh cho bọn họ bị tàn phế thôi.” Lâm nói.
Trông thấy bộ dạng có chút tiếc nuối của cô, Cố Thanh Sơn đành phải an ủi ngược lại: “Không sao, lần sau có kẻ thù thì lại giải quyết.”
“Nhất định phải là đối thủ mạnh hơn cậu thì mới được sao?” Lâm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Gần như tôi cũng được.” Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, trông thấy bộ dạng rục rịch muốn hành động kia của Lâm, vội vàng bổ sung: “Trên thực tế tôi cũng không thích tùy tiện giết người, nhất định phải là kẻ địch xác nhận có thể giết được.”
Lâm vừa nghe liền hiểu hắn đang lo lắng điều gì, tràn đầy thâm ý nói: “Hừ, cậu đòi hỏi nhiều thật đó. Sao tôi không nhìn ra cậu còn là một thánh nhân nhỉ?”
“Tôi không cao thượng như cô nói đâu. Chỉ có điều nếu như cô tùy ý bắt một người tới cho tôi giết, thì tôi thật sự không xuống tay được.” Cố Thanh Sơn cười khổ nói.
Hai người đột nhiên dừng lại.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, một vệt ánh sáng nóng rực hiện lên.
Tốc độ của vệt ánh sáng này rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trên boong thuyền của thuyền bay cổ thụ Kinh Cức.
Ầm!
Toàn bộ chiếc thuyền khẽ rung lên.
Chỉ thấy một người nham thạch mặc một bộ áo giáp màu xám xuất hiện trước mặt ba người.
“Chủ nhân thế giới Tinh vân Nam Thập Tự!” Laura kinh ngạc kêu lên.
“Người quen à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn quan sát đối phương, cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc nào đó trên người đối phương.
Ở thời đại viễn cổ, Cố Thanh Sơn đã từng biến thân thành Người khổng lồ ánh sáng bất diệt, hiện tại người nham thạch ở trước mặt hắn cũng có mấy phần khí tức của Người khổng lồ bất diệt.
Sinh mệnh nguyên tố này thật sự mạnh mẽ.
“Không, hắn ta là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Bá Chủ, là sự tồn tại mạnh nhất của bộ tộc Nguyên tố Đất, cũng là nhân vật nổi tiếng có thể đếm được trên đầu ngón tay trong chín trăm triệu tầng thế giới.” Laura nói nhỏ.
Người nham thạch to lớn rõ ràng cũng chú ý tới Laura.
Hắn ta tỏ ra có chút bất ngờ, hỏi: “Nữ vương Kinh Cức? Nói như vậy, là ngươi và thuộc hạ của ngươi đã cứu người kia?”
“Ai?” Laura không hiểu.