Nước, nhanh chóng tràn vào người anh ta.
Anh ta muốn ngồi dậy, nhưng không ngờ Diên cũng lao tới.
Halley trừng to mắt, muốn nói gì đó, nhưng miệng anh ta nhanh chóng bị chặn lại.
Nước hoàn toàn quyện lấy hai người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Nửa tiếng sau, Halley hung hăng đẩy cửa đi ra, quần áo xộc xệch, toàn thân ướt đẫm.
Anh ta nhìn vào phòng tắm, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, anh ta nhìn sâu một cái, vội vàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hứa Trúc Linh bị nhốt trong một căn phòng tối.
Cô rất sợ hãi, cô rúc vào một góc, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì.
Cô dường như nghe thấy tiếng súng, cũng lo lắng Cố Thành Trung sẽ xảy ra chuyện.
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi nhanh chóng nuốt lấy cô.
Cô rất sợ những câu chuyện kỳ lạ, không thích những nơi tối tăm, bây giờ lại càng sợ Cố Thành Trung sẽ xảy ra chuyện.
Cô sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Cô nghiến chặt răng, không để mình ngất đi, trong miệng nếm được vị máu.
Cô nhất định phải đợi Cố Thành Trung đến.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Tủ đầu giường năm bên cạnh, ngay trong tầm tay.
Âm thanh này giống như trong một bộ phim ma mà cô mới xem, tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm.
Cô bị dọa co rụt người lại, không dám nghe máy.
Nhưng điện thoại gọi đến từng cuộc một, hoàn toàn không có ý buông tha cho cô.
Cuối cùng cô bất lực, run rẩy giơ tay.
“Alo… alo…”
“Anh Trung thật là nhiều thủ đoạn mà, vậy mà lại đánh hết đội vệ sĩ của tôi, thậm chí còn có hai người chết”