Khí thế khủng bố của cao thủ đã gần đến Thần Cảnh đỉnh phong bộc phát ra khỏi cơ thể.
Đoàn Vô Viêm trợn to mắt, ông ta có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ nên cảm giác được Độc Du rất mạnh, chỉ còn cách Thần Cảnh đỉnh phong một tầng giấy.
Đoàn Vô Nhai đã vậy rồi mà còn có thêm Độc Du, và cả Dương Thanh còn đang hôn mê nữa.
Nếu anh tỉnh lại, Đoàn Vô Viêm sợ ba người này kết hợp với nhau sẽ có thể gây uy hiếp đến Đoàn Hoàng.
Vậy thì càng không thể để Độc Du và Dương Thanh sống tiếp.
“Giết chúng!”
Đoàn Vô Viêm quát.
Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ và hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đồng loạt xông về phía Độc Du theo mệnh lệnh của ông ta.
Đoàn Vô Nhai cũng xông lên.
Dương Thanh và Độc Du không thể chết được.
Mọi chuyện đã đến nước này, dù có chết ông ta cũng phải nghĩ cách cứu hai người họ ra.
Tính cả Đoàn Vô Viêm thì đối diện có năm cao thủ Thần Cảnh, nếu Độc Du triển khai toàn bộ sức chiến đấu thì e là sẽ thu hút nhiều cao thủ Thần Cảnh hơn đến tiếp viện.
Khi đó, họ có ba đầu sáu tay cũng hết hy vọng rời khỏi đây.
“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm gầm lên, xông về phía Đoàn Vô Nhai.
Ông ta nhận thấy thế cuộc hiện giờ rất rõ, chỉ dựa vào bốn cao thủ Thần Cảnh thì đừng mong bắt được Dương Thanh.
“Cút!”
Đoàn Vô Nhai tung một chưởng vào ngay giữa ngực của Đoàn Vô Viêm.
Đoàn Vô Viêm bay ngược ra sau.
Đều có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ thế mà Đoàn Vô Viêm lại không thể đỡ nổi một chưởng của Đoàn Vô Nhai, cảnh tượng này làm cho bốn cao thủ Thần Cảnh kia cực kỳ thảng thốt.
Ngay thời điểm Đoàn Vô Nhai đánh bay Đoàn Vô Viêm, Độc Du cũng đã đấm bay một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.
“Còn lại giao cho tôi, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi đây đi!”
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Vô Nhai lại lao tới một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ khác.
Độc Du không nói gì, cõng Dương Thanh mau chóng dẫn Đoàn Ngữ Yên đi.
“Nhị hoàng tử, ngài đừng làm bậy!”
Ba cao thủ Thần Cảnh còn lại vừa hốt hoảng vừa tức giận.
“Tránh ra!”
Đoàn Vô Nhai không thèm đáp lại, giậm chân một cái, nhảy đến chỗ cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ định cản đường Độc Du.
“Ầm!”
Một chưởng tung ra, kẻ đó bị đánh bay.
Phút chốc, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ trong số bốn người Đoàn Vô Viêm dẫn đến đều nằm liệt trên đất.
Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ còn lại còn không tiếp cận được Đoàn Vô Nhai, bị đánh bay đi dễ như trở bàn tay.
Đến đây, năm cao thủ Thần Cảnh gồm cả Đoàn Vô Viêm đều nằm sõng soài dưới đất, sắc mặt ai nấy đều tái mét, chỉ biết mở to mắt nhìn Độc Du đưa Dương Thanh đi.
“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Vô Viêm rít lên, trong mắt tràn đầy tơ máu, hừng hực sát khí.
Từ khi đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, ông ta cho rằng dù mình không phải đối thủ Đoàn Vô Nhai thì cũng không có chuyện ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.
Nhưng đến lúc này, ông ta mới ngộ ra mình và Đoàn Vô Nhai cách nhau quá xa.
“Đoàn Vô Nhai, anh dám làm trái mệnh lệnh của bố, để Dương Thanh chạy mất, anh không sợ bị bố giết sao?”
Đoàn Vô Viêm giận dữ chất vấn.
Đoàn Vô Nhai tự giễu cười: “Nếu bố quyết tâm muốn giết tôi thì có sao đâu?”
Chỉ cần Độc Du có thể đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên rời khỏi đây, ông ta chết cũng không có gì tiếc nuối.
Đoàn Vô Nhai tin Dương Thanh sẽ bảo vệ tốt con gái mình.
“Bùm!”
Đột nhiên một tiếng va đập vang lên, Độc Du vừa đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên đi bay thẳng xuống dưới chân Đoàn Vô Nhai.
“Phụt!”
Vừa rơi xuống thì ông ấy hộc máu, uy áp cũng yếu đi hẳn.
Sắc mặt Đoàn Vô Nhai thay đổi: “Độc Du!”
Nhìn thấy bóng người quen thuộc đằng đằng sát khí như tử thần tiến về phía mình, trên mặt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng.