Lã Hậu bật cười, vẫn là bộ long vuốt khổng lồ vươn tới khiến một kiếm của Liễu Dật mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên vào long vuốt kia.
Vút!
Nam Cung Nguyệt cũng lùi về sau, khi Liễu Dật chặn lại long vuốt, cô đã sát phạt tới trước Lã Hậu như một bóng ma, một kiếm tuyệt sát cứ thế chĩa vào ngực Lã Hậu.
“Chỉ dựa vào cô?”, Lã Hậu nhếch miệng tôi độc, hắn giơ hai ngón tay ra cứ thế kẹp chặt sát kiếm của Nam Cung Nguyệt sau đó khẽ gẩy khiến Nam Cung Nguyệt bị đánh lùi về sau.
“Đánh với các ngươi lãng phí thời gian”, Nam Cung Nguyệt vừa lùi về sau thì Lã Hậu đã di chuyển, long vuốt hư ảo khổng lồ vồ về phía Nam Cung Nguyệt.
Hừ!
Hổ Oa sát phạt tới vung ra một gậy đánh tan long vuốt hư ảo.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước”, Lã Hậu bật cười lạnh lùng, một tay vung ra một đạo long ảnh.
“Ngươi cho rằng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”, Hổ Oa lạnh giọng gằn lên, gậy Ô Thiết Côn trong tay cũng rung lên mạnh mẽ với từng đường lôi điện bao quanh, thần mang bắn ra, một côn nện mạnh khiến long ảnh vỡ tan còn một đạo u mang tiếp theo trúng vào Ô Thiết Côn cũng bị đánh lùi về sau.
Phía này Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt mỗi người sát phạt từ hai bên trái phải, bọn họ sử dụng tuyệt kĩ thành danh.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức khốc liệt.
Kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông một mình chiến đấu với Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa nhưng vẫn chiếm ưu thế, mật thuật Thái Hư liên tiếp được sử dụng, bí thuật nào cũng hết sức mạnh mẽ.