Tô Quảng ngạc nhiên vô cùng.
Chén trà trêи tay bà cụ Tô trực tiếp rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng rồi vỡ tan tành.
Tô Nhan ngây người nhìn Lâm Đồng, trong lòng cũng sửng sốt Vô cùng.
“Chủ tịch Lâm, anh… câu này của anh là có ý gì?” Bà cụ Tô run rẩy hỏi.
“Tôi không nói muốn kết hôn với cô Tô Nhan. Từ đầu đến cuối, tôi cũng chưa từng nói qua điều này! Tôi không biết nhà họ Tô của các người rốt cuộc là có ý gì. Lâm mỗ tôi, tới đây chỉ là muốn hợp tác với tập đoàn Thành Hoa. Còn chuyện về cô Tô Nhan tôi rất rõ, tôi cũng rất hiểu, cô ấy đã kết hôn rồi, càng huống hồ các người từ đâu mà nhìn ra tôi không cưới cô Tô Nhan thì không được vậy? Tôi còn chưa nói gì, các người đã đến hỏi tôi lễ vật là có ý gì? Lâm Đồng lạnh lùng hỏi.
“Làm sao có thể như vậy…”
Người của nhà họ Tô toàn bộ đều chết lặng rồi.
Không ai ngờ rằng tình tiết vỡ kịch lại đảo ngược như vậy!
Đặc biệt là bà cụ Tô, sau khi nghe xong tin này, toàn thân run rẩy, huyết áp lại tăng cao.
Bà ta vốn dĩ muốn lợi dụng Tô Nhan để leo lên ngọn núi lớn của tập đoàn Dương Hoa, tuy rằng nhà họ Tô có gây chuyện không vui với tập đoàn Dương Hoa, nhưng người của toàn bộ Giang Thành đều biết rằng chủ tịch Lâm thích Tô Nhan.
Đã là như vậy, người làm bà nội như bà ta có quyền lớn dẫn dắt cuộc hôn nhân của Tô Nhan.
Nếu bà ta không gật đầu, Tô Nhan có thể gả được sao?
Cho nên bà cụ Tô muốn lợi dụng Tô Nhan để cắn một miếng thịt béo bở trêи người của tập đoàn Dương Hoa.
Tuy nhiên, trăm tính vạn tính, bà ta chưa bao giờ tính được chuyện này … Lâm Đồng trong truyền thuyết không có ý định kết hôn với Tô Nhan …
Tất cả mọi thứ, đều chỉ là bọn họ tự cho mình thông minh …
“Người của nhà họ Tô, tôi không thích thái độ vừa rồi của các anh và cách các anh mặc cả với tôi, hơn nữa việc hợp tác của tôi với cô Tô hình như cũng đã gây ra nhiều hiểu lầm không đáng có. Tôi muốn sự hợp tác của chúng ta sẽ dừng lại ở đây!”
Lâm Đồng xua tay, mặt không biểu cảm nói: “Mã Hải!”
“Lâm Đồng có chỉ thị gì không?” Mã Hải vội vàng hỏi.
“Lập tức đình chỉ mọi hợp tác với Tập đoàn Thành Hoa và nhà họ Tô, đồng thời rút vốn ngay lập tức, hủy bỏ mọi phương hướng họp tác chiến lược tiếp theo!”
“Được rồi, Lâm Đồng!”
Mã Hải gật đầu.
Một lời thiếu chút nữa doạ đám người của nhà họ Tô phát điên lên.
Tô Nhan cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Rút vốn sao? Ngừng hợp tác sao?
Không thẻ, tuyệt đối không thể đượ!
c Một khi Tập đoàn Dương Hoa rút vốn thành công rồi, Tập đoàn Thành Hoa sẽ phải đối mặt với thâm hụt tài chính nghiêm trọng, ngoài ra, một số dự án mà Tập đoàn Thành Hoa đang tiến hành chắc chắn sẽ bị dừng hoạt động.
Tới lúc đó biết bao nhiêu tiền đã đầu tư vào đó lại không kiếm được lợi nhuận, tập đoàn Thành Hoa sẽ không lấy lại được vốn ban đầu mà thua lỗ, e rằng đến lúc đó không thể không tuyên bố phá sản đượ!
c Không đượ!
cTuyệt đối không thể như vậy đượ!
c “Chủ tịch Lâm, anh không thể như vậy được, chúng ta đã ký hợp đồng rồi! Nếu như anh tùy tiện rút vốn, sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý!” Tô Nhan lo lắng đứng dậy hét lên…
“Một số điều khoản trong hợp đồng đã được chỉ định rõ rồi, trêи đó có rất nhiều điều khoản chỉ có giá trị đơn phương đối với các cô. Tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi không bị hạn ché, bao gồm cả quyền tự do rút tiền!”
Tô Nhan vừa nghe thấy, ngây người tại chỗ.
Bản hợp đồng này, cô đã đích thân đọc.
Lúc đầu cô cũng có chút lo lắng, nhưng cân nhắc đến việc một công ty lớn như Dương Hoa sẽ không chống lại mình, dù sao Dương Hoa cũng đã giúp đỡ tập đoàn Duyệt Nhan của mình rất nhiều, cộng thêm với tin đồn Lâm Đồng thích mình nên Tô Nhan cũng không vướng bận với điểm này, nhưng không bao giờ ngờ rằng … những gì mà bản thân đã bỏ qua lại trở thành vết thương chí mạng của nhà họ Tô …
“Làm sao có thể như vậy… làm sao có thể như vậy ??”
Tô Nhan sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, run lẫy bẫy nói, sau đó yếu ớt ngồi xuống ghé.
“Chủ tịch Lâm, anh không thể làm như vậy!”
“Chủ tịch Lâm, anh có thể suy nghĩ lại một chút đi!”
“Chúng ta sẽ không nói về lễ vật nữa! Xin anh đừng hủy hợp đồng, không được đâu!”
“Chủ tịch Lâm, cầu xin anhI”
Tô Bắc, Tô Trân và những người khác lo lắng, ai nấy đều chạy tới, giọng nói run rầy gần như hét lên nói.
Nếu Lâm Đồng thực sự làm như vậy, bọn họ sẽ hoàn toàn kết thúc.
Bây giờ bọn họ đang dựa vào số cổ phần ít ỏi này của nhà họ Tô để tồn tại, nếu như tập đoàn Thành Hoa cũng sụp đỏ, bọn họ phải lấy cái gì mà sống đây?
Ai có thể nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy? Vốn dĩ, mọi người còn kϊƈɦ động hân hoan mà nghĩ đến việc tống tiền đứa con rễ rùa vàng này và lấy thêm chút tiền lễ vật từ trêи người anh ta, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng … người ta thậm chí còn không có dự định kết hôn với con gái của nhà họ Tô …
Nhà họ Tô đã hoàn toàn tuyệt vọng, ai nấy đều lo sợ bắt an.
Bà cụ Tô cũng không thể ngồi yên, được sự dìu đỡ của Tô Cối, bà ta run rẫy đi về phía Lâm Đồng.
“Chủ tịch Lâm … không thể cho nhà họ Tô của chúng tôi một con đường sống sao? Tôi… Tôi không cần lễ vật nữa…”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không nói là muốn cưới Tô Nhan, ngoài ra tôi đã cho nhà họ Tô của bà quá nhiều con đường sống rồi, nhưng có lần nào các người trân trọng không?” Lâm Đồng hơi ngẳng đầu lên, lễ phép một chút, đôi mắt mơ hồ mà tuần tú…
Bà cụ Tô thở gấp, cơ thể đung đưa, đã có chút không đứng vững được nữa.
“Mẹ!”
“Bà nội…”
Mọi người đều lo lắng.
“Mã Hải, ngay lập tức tiến hành đi. Về phần cuộc họp này, cũng không cần phải bắt đầu nữa!” Lâm Đồng phất tay, trực tiếp tuyên án tử hình cho nhà họ Tô…