Sau khi hạ hai trận tuyết lớn, cuối cùng cũng tới mười lăm tháng giêng.
Mỗi mùa tết Thượng Nguyên, các nhà đều sẽ làm vài món ăn đặc biệt như thịt băm, lồng lụa(*), bánh ngọt….
(*) Một loại thực phẩm được làm trong tết Thượng Nguyên cổ đại.
Sáng sớm Ô Lợi đã đi tới Thẩm phủ, đến giữa trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa.
Thẩm Nhiễm, Thẩm Chân, Thẩm Hoằng ngồi bên trái Thẩm Văn Kỳ, Ô Lợi và Thẩm Dao thì ngồi ở phía bên phải Thẩm Văn Kỳ.
Phong tục cưới gả của dân tộc Dân tộc Hồi Hột không quan trọng tam thư lục lễ. Thẩm Dao bị phong công chúa lại còn xuất giá từ trong cung cho nên số lần Ô Lợi thấy nhạc phụ của mình có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, quả thật không nhiều lắm, cụp hai đầu ngón tay xuống là đủ rồi.
Ô Lợi đối mặt với cả Thẩm gia ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên. Khi dùng bữa còn cố tỏ vẻ phong lưu văn nhã khiến Thẩm Dao ngồi một bên nhịn không được bật cười.
Thẩm Dao đẩy bánh ngọt trước mặt đến trước mặt hắn, “Đây là đặc sản Lạc Dương, chàng nếm thử nha?”
Ô Lợi không kén ăn, cầm lên ăn thử một miếng, ai ngờ vừa vào miệng tức khắc nếm được một loại vị mặn không ra mặn, ngọt không ra ngọt, còn hơi thối, điều khiến hắn càng không thể chịu đựng nổi chính là nó còn hơi dinh dính.
Ô Lợi cố nén nuốt xuống, thấp giọng hỏi Thẩm Dao, “Nàng thích ăn cái này sao?”
Thẩm Dao hạ đũa, nghiêng đầu nhìn Ô Lợi, cười nói: “Không thể ăn sao?”
Ánh mắt thâm thúy của Ô Lợi chứa đầy nghi hoặc và khó hiểu, miễn cưỡng nói: “Nếu nàng thích, không bằng mua nhiều một chút mang về nhé?”
Thẩm Dao hơi lộ ra ý cười, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, thiếp chưa ăn thứ này bao giờ.”
Rốt cuộc cũng ở bên nhau bốn năm, Ô Lợi nhìn ánh mắt nàng bỡn cợt, lập tức minh bạch chính mình lại bị trêu cợt.
Thấy vậy, Thẩm Văn Kỳ không khỏi lắc đầu.
Đứa con gái thứ hai này của ông vẫn y như trước kia vậy.
Dùng cơm xong, Thẩm Hoằng ở một bên túm lấy ống tay áo của Ô Lợi hưng phấn nói: “Nhị tỷ phu, buổi tối có tết hoa đăng, huynh có muốn đi xem không?”
Ô Lợi không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi, bây giờ thấy Thẩm Hoằng thân cận với chính mình như vậy, không khỏi cong thân nói: “Bệ hạ mời ta vào cung, ta không thể đi cùng với mọi ngươi.”
Dứt lời, Ô Lợi lại đưa một chiếc cung ngắn cho Thẩm Dao, “Đây là vật được ngự tứ, nàng nhớ tùy thân mang theo.”
Thẩm Dao nhận lấy, cười nói: “Tối nay phủ Kinh Triệu và Kim Ngô Vệ đều đi tuần sáu phố, sẽ không có đại sự gì đâu.”
Ô Lợi nói: “Đêm nay nhiều người phức tạp, nàng cứ cầm đi.”
Trở lại Trường An, Thẩm Dao cũng thay đổi từ hồ phục thành váy dài, nàng cúi đầu nhìn làn váy, lại ước lượng nhìn đoản cung không quá xứng đôi, nói: “Được rồi.”
Đúng lúc này, Thẩm Hoằng lại lôi kéo Thẩm Dao nói: “Nhị tỷ, có phải tỷ sắp phải rời Trường An rồi không?”
Giọng nói vừa dứt, bả vai Thẩm Dao cứng đờ, không khỏi quay đầu lại nhìn Ô Lợi, tuy chưa định ngày về nhưng nàng đại khái cũng đoán được tới cuối tháng nhất định sẽ phải rời đi.
Ô Lợi nhìn ánh mắt dần dần ảm đạm của nàng, cười nhẹ nói: “Dao Dao, qua tháng ba rồi nàng hãy về.”
Hô hấp Thẩm Dao căng thẳng, lập tức nhìn thẳng vào phu quân của mình.
Ô Lợi xoay người rời đi rồi Thẩm Nhiễm mới đẩy nhẹ cánh tay của nàng. Thật lâu sau, Thẩm Dao ôm chặt Thẩm Chân, hồng mắt nói: “Nhị tỷ có thể đưa muội xuất giá rồi.”
******
Trời tối dần, tối nay là hội đèn lồng của Tết Thượng Nguyên, các cửa tiệm Trường An đều mở cửa đón khách, vui chơi trắng đêm, đến tận bình minh mới dừng lại.
Ba tỷ muội thay y phục trang điểm xong, lôi kéo Thẩm Hoằng mặc áo thật dày bước ra Thẩm phủ. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Thẩm Nhiễm nghiêng đầu nói với Thẩm Chân: “Muội mặc như vậy có phải hơi ít hay không?”
Thẩm Chân cầm lò sưởi tay, “Muội không lạnh chút nào hết.”
Thẩm Nhiễm nhìn thoáng qua Thẩm Chân, trong lòng kết luận cái gì mà không lạnh, chẳng qua là vì đẹp thôi chứ gì, vì thế quay đầu nói với Miêu Khỉ: “Lấy hai cái áo khoác đặt trong xe ngựa ra đây đi.”
Hai chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, bốn người xuống xe ngựa, không nói lời nào mà đồng thời nhìn lên bầu trời đêm. Cho dù bọn họ đã trải qua vô số hội đèn lồng, nhưng vẫn như cũ sinh ra rung động đối với cảnh tượng trước mắt.
Ánh trăng, ánh đèn ngập đế đô, hương thơm, xe quý đầy đường lớn.
Ngoài cửa An Phúc có một chiếc đăng luân(*) cao hai mươi hai trượng. Người qua kẻ lại ăn mặc rực rỡ, trang sức vàng ngọc. Tám vạn châm đèn không ngừng toả sáng, tụ thành từng nhóm nhỏ như những bông hoa.
(*) Đèn lồng lớn.
Ánh sáng hoa lệ, người bày tạp kỹ. Hơn ngàn thiếu nữ, phụ nhân khắp Trường An đều dạo chơi dưới ánh đèn hoa đăng.
Cờ chéo đan xen, biết bao cô nương mặc lụa hoa, khoác cẩm tú, cài châu ngọc, thi hương phấn, ở dưới ánh tà dương ngược ảnh hoá thành tiên nữ.
Một tiểu thương bán đèn thấp giọng nói: “Ba vị cô nương muốn làm đèn bình an không?”
Tặng đèn bình an là tập tục Tết Thượng Nguyên của triều Tấn, với hàm ý chúc phúc lẫn nhau. Ba tỷ muội nhìn Thẩm Hoằng đã bất động bước chân, đành phải nói: “Đèn bán thế nào?”
Tiểu thương chỉ vào hình rồng, đà điểu, cỏ thơm và hoa lan xanh nói: “Mấy thứ này đều có giá năm lượng.”
Sau đó lại chỉ vào bách chi, cửu quang, uyển chi nói: “Mấy chiếc này thì không bán, dựa vào đối thơ để lấy.”
Đối thơ, điều này không làm khó được Thẩm gia nữ cùng với một thằng bé lùn lùn mọt sách.
Thẩm Nhiễm nói: “Mời ngài ra đề.”
Lão bá nói: “Mãn mục tân phân mãn mục giai.”
Thẩm Hoằng lập tức vỗ tay, reo lên, “Ta biết! Ta biết! Nghê hồng thiểm thước ánh thiên hoa.”
Lão bá cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện phía dưới còn có một người, cười nói: “Vậy tiểu công tử lại giải tiếp một câu nữa nhé, thượng nguyên đăng hoả mê nhân túy.”
Thẩm Hoằng lại nói: “Ta biết! Thôi xán kim tiêu dạ tự hoa.”
Thẩm Dao sờ đầu của hắn, “Woa, được lắm nha Hoằng Nhi, năm tỷ rời đi đệ đến nói còn chưa sõi đâu!”
Thẩm Chân đỡ trán, thấp giọng nói: “Nhị tỷ, thằng nhóc này hiện tại nói rất nhiều, vô cùng nhiều, cực kỳ nhiều……”
“Tam tỷ đừng nói như thế chứ.” Thẩm Hoằng có chút ủy khuất nhìn Thẩm Chân, sau đó lại lấy cái tay béo nhỏ che kín miệng mình.
Lão bá cười nói: “Vậy hai cái đèn này đều là của tiểu công tử.”
Thẩm Nhiễm cũng cúi đầu chọn mấy cái, ở một bên yên lặng thanh toán tiền.
Thấy Thẩm Chân hôm nay tập trung, mấy người không khỏi cười trêu chọc: “Chân Nhi, muội định tặng đèn cho ai thế?”
Khuôn mặt Thẩm Chân ửng đỏ, há miệng muốn đáp, nhưng không có mặt mũi nào thốt ra chữ “Lục”.
Qua một lúc lâu, Thẩm Dao đột nhiên thấy được thân ảnh một nữ tử, ánh mắt nàng cứng đờ.
Thẩm Nhiễm hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Dao trầm giọng nói: “Đại tỷ, đó là Hứa Tam Nương sao?”