Tranh cũng nói: “Lần trước gã chiến sĩ bên kia núi băng qua khu rừng đen, rất có thể cũng là chiến sĩ cấp bốn, nhưng bốn người khác đi cùng gã đều đã chết khi băng qua khu rừng, chỉ có một mình gã là sống sót.”
“Cho nên chúng ta không thể đi xuyên qua khu rừng đen.” Nghiêm Mặc tổng kết.
Chúng chiến sĩ trầm mặc tỏ vẻ tán thành.
“Vậy chỉ còn lại có một con đường, chúng ta sẽ đi giãn ra từ khu rừng đen, dọc theo dòng suối này hướng về phía Tây Bắc, sẽ đi vòng rất nhiều đường vòng, nhưng không cần băng qua khu rừng, đi ở đường ranh giữa thảo nguyên và khu rừng.” Nghiêm Mặc dứt khoát dùng chân xóa sạch bản đồ băng qua khu rừng đen, vẽ bản đồ thứ hai kỹ càng và tỉ mỉ hơn.
“Con đường này có ưu điểm là rộng lớn, sáng sủa, tầm nhìn tốt, gần nguồn nước, hơn nữa có dòng suối chỉ đường, chúng ta không sợ bị lạc. Khuyết điểm là, cũng bởi vì gần nguồn nước, nên dọc đường đi chắc chăn sẽ đụng phải không ít dân cư, dù là nhân loại hay phi nhân loại, chúng ta không biết bọn họ có hữu hảo hay không, lực sát thương có mạnh hay không, mặt khác, bởi vì đi vòng, người của chúng ta lại nhiều, có lẽ sẽ tốn thời gian rất lâu mới có thể tới được mục tiêu.”
“Bây giờ chỉ mới đầu hạ, Mặc đại nhân, chỉ cần chúng ta có thể đến được lãnh địa Cửu Nguyên trước khi mùa đông tới, chúng ta sẽ không cần lo lắng gì.” Hào vỗ vỗ lồng ngực trần trụi rắn chắc của mình.
“Chắc không tốn thời gian lâu vậy đâu.” Trước kia Nghiêm Mặc vẫn luôn không hiểu được tại sao người thời xưa cứ hở một chút là tốn mấy tháng trời để đi đường, đến khi sống ở xã hội nguyên thuỷ mới phát hiện, thời gian mấy tháng đi đường đã là ngắn rồi.
Đặc biệt là di cư một bộ lạc lớn, không nói đến chuyện đường xá sẽ gặp nguy hiểm gì, chỉ việc chuyển từ một địa điểm này tới một địa điểm khác thích hợp định cư và đi săn, rất có thể phải tốn một năm hai năm.
Nghiêm Mặc nghe Lam Điệp nói mới biết, khi ba tộc xác nhập lại rồi di cư đến ngọn núi đá kia, tổ tiên bọn họ đã sống qua hai cái mùa đông trên đường di chuyển.
“Vậy đi con đường thứ hai!” Hào nhìn các chiến sĩ một vòng, hạ quyết định.
Không ai phản đối.
Đường đã định ra.
Trước kia không có bản đồ, con đường nào cũng cần mạng người để thăm dò, dù săn thú hay di cư, muốn một địa hình không quen thuộc trở nên rõ như lòng bàn tay, tất phải bỏ ra vô số mồ hôi và máu, thậm chí là cả sinh mạng để bù vào.
Bộ lạc Nguyên Tế có lão tư tế với năng lực nhìn về nơi xa, mỗi khi đi xa đều tiện hơn mấy bộ tộc khác một chút, Nghiêm Mặc định lấy lý do Tổ Thần cầu phúc cho lão để lừa lão sử dụng năng lực đó.
Vào loại thời điểm này, năng lực của lão khá là hữu dụng.
Tuy Cửu Phong cũng có thể do thám giúp hắn, nhưng Cửu Phong ham chơi, mỗi ngày có một nửa thời gian là bay không thấy bóng chim đâu, cho dù có giúp hắn do thám, thì nó thuật lại cũng không kỹ càng được, có đôi khi còn đang nói phía đông liền xọt qua phía tây, nhảy cóc thời điểm rồi lại vòng ngược trở về, nhiều khi hắn nghe mà như lọt vào sương mù, còn chẳng bằng không nghe.
Nhưng nếu lão tư tế nhìn về nơi xa, rồi đặt hai nội dung do thám của hai bên vào ghép lại, thì có thể tìm được tin tức tương đối kỹ càng, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái cho bọn họ, cũng sẽ đề cao khả năng sinh tồn và thám báo cho các chiến sĩ.
Nghiêm Mặc và các chiến sĩ thủ lĩnh vừa đưa ra quyết định, lập tức có người mời lão tư tế sử dụng năng lực để nhìn về nơi xa.
Nghiêm Mặc cũng không cần lão nhìn xa quá, chỉ cần lão có thể thấy trước lộ trình cho một ngày đường, là chừng hai mươi đến ba mươi km là được.
“Kiệt ——!” Cửu Phong và bạn Thiết Bối Long của nó cứ chạy rầm rập ở gần khu dừng chân nghỉ ngôi, cánh của Cửu Phong thỉnh thoảng tạo ra mấy cổ gió to, nhãi con Thiết Bối Long thì giậm chân ầm ầm khiến mặt đất chấn động không ngừng.
Người của bộ lạc Nguyên Tế giận mà không dám nói gì, càng không dám đuổi mấy đứa nó đi, chỉ có thể dùng tường người cản gió cho đống lửa, không để hoa lửa bên trong bay ra, nếu không, một khi lửa cháy lớn, thì bọn họ sẽ trốn không thoát. Đồng thời còn phải nhặt lại mấy cái nồi đá và giá gỗ bị thổi ngã lăn lốc, cả thịt nướng rơi trên mặt đất nữa.
Cửu Phong ghét bay vào rừng, Thiết Bối Long thì vì kích thước thân thể nên cũng không thích rừng cây rậm rạp, có điều chúng nó khá thích việc dùng thân thể mình đập vào mấy cái cây, đập ngã cây rồi ăn lõi cây mềm mềm ngọt ngọt ở giữa, có vài cây bị gãy sẽ chảy ra chút dịch uống rất ngon.
Nhãi con Thiết Bối Long và Cửu Phong chạy tới chạy lui bên cạnh đám người, một đứa bay trên tầng trời thấp, một đứa chạy thình thịch dưới đất.
“Uôngggg!” Mấy thứ mềm mềm này là của tao hết!
“Kiệt!” Là của Mặc, của Mặc chính là của ta, một con cũng không cho mày!
“Uônggg!” Nhiều như vậy mày ăn không hết đâu, buổi tối chúng ta kéo hai con kia ra ăn đi, tao nhìn trúng hai con kia rồi!
…
Băng ngồi thẳng lưng, vừa rồi sống lưng hắn bỗng nhiên phát lạnh, giống như bị con quái vật đáng sợ nào đó theo dõi, loại cảm giác này chỉ có lúc Đại Chiến đứng sau lưng hắn mới cảm giác được.
Phì Khuyển đang ưỡn cái bụng to ngồi cạnh hắn mài rìu, liếm liếm môi nói: “Băng, chúng ta bị theo dõi.”
Ai? Băng nghi hoặc nhìn quét qua đám người chung quanh.
“Cẩn thận Đại Chiến.” Phì Khuyển nhìn sang nơi khác, nói.
Ánh mắt đang lia người của Băng khẽ dừng lại, nhưng hắn không quay đầu, chỉ thấp giọng nói: “Đừng có nói bậy!”
“Mày còn chưa rõ sao? Thu Thực đại nhân nói, Đại Chiến muốn cả bộ lạc, một khi chúng ta theo chân bọn hắn tới Cửu Nguyên, cho dù tộc Hắc Nguyên không trở thành nô lệ, thì cũng trở thành tầng chót trong bộ lạc.” Phì Khuyển tiếp tục liếm liếm đôi môi khô khốc, môi gã chính là như vậy, dù có uống nước nhiều cỡ nào thì cũng thường xuyên nứt nẻ.
“Mặc đại nhân sẽ không cho phép…”
“Hừ, tao không tin thằng tư tế kia. Nó chỉ là một thằng nhóc! Thoạt nhìn còn không lớn bằng Thu Ninh. Trước đó mọi người bị mái tóc bạc của nó hù sợ, bây giờ bao nhiêu người biết năng lực của nó đã biến mất, không thể cứu người được nữa. Còn về phần nó nói Cửu Nguyên không có nô lệ, không ăn thịt người, mày tin à? Tao không tin!” Phì Khuyển không giống những người khác, người khác khi không có thức ăn, bất đắc dĩ mới phải ăn thịt người, nhưng gã thì thật sự thích ăn, bình thường cũng hay thẻo một chút thịt của nô lệ ăn cho đỡ thèm.
Băng đứng dậy, vẻ mặt vẫn giống ban đầu, hắn nói: “Tao đi đổi ca trực cho Bộ Nga nghỉ ngơi, mày đổi thịt trên giá nướng đi, tao nghĩ Bộ Nga sẽ muốn ăn thịt mới.”
Phì Khuyển lầm bầm: “Này còn không phải do không có thịt mới à? Tao chỉ thừa có một chút, lần này đúng là kỳ quái, đi lâu như vậy, thế mà một người cũng chưa chết, chậc!”
Băng định cất bước thì đột nhiên xoay người lại, hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua Thu Thực đại nhân tìm mấy đứa tụi mày, có phải có việc cần phân phó không?”
…
Nghiêm Mặc thấy không còn chuyện của hắn, tâm can liền ngứa ngáy, muốn đi tìm chỗ không có ai để tiến vào phòng thí nghiệm.
Trước khi xuất phát, hắn đã đưa thi thể Bột Ngạc vào không gian phòng thí nghiệm rồi, sau khi ở cùng Nguyên Chiến mấy buổi tối, hắn lấy danh được Tổ Thần triệu hoán, chui vào phòng thí nghiệm rất nhiều lần.
Hắn cực kỳ hứng thú đối với roi gai mọc ra trên sống lưng Bột Ngạc.
Nếu cho hắn cẩn thận nghiên cứu nhiều thêm mấy dị năng giả ở nơi này, nói không chừng hắn chẳng những có thể tìm ra phương pháp thăng cấp tốt nhất, mà còn có thể khai phá năng lực lợi hại hơn nữa trên người mình.
Hắn thật sự cực kỳ khát vọng và bức thiết muốn có được năng lực để tự vệ và công kích, mà không phải dựa vào ong Ăn Thịt hay Cửu Phong… cả Nguyên Chiến nữa.
Mà qua vài lần cẩn thận giải phẫu cùng phân tích, hắn cảm thấy hắn đã chạm tới điều gì đó, làm hắn muốn mau chóng xác thực suy đoán của mình.
Đúng vậy, hắn muốn thí nghiệm trên người mình.
Ai biểu sách hướng dẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn có muốn lấy người khác ra làm thí nghiệm, thì cũng phải suy xét đến các loại trừng phạt đáng sợ. Mà dù sao hắn chết không được, khả năng lành vết thương còn tăng theo cấp số nhân, có vật thí nghiệm nào tốt hơn chính hắn không chứ?