Dương Mãnh từ trong tủ bò ra, lặng lẽ đến cửa nghe lén.
( =)) GV full HD )
Quá trình này dài thật đó! Dương Mãnh nhịn không được bội phục thể lực của hai người họ, cậu ngồi chồm hổm ở ngoài cửa còn mệt vậy mà hai người này còn đẩy qua đẩy lại hăng say! Dương Mãnh thấy khát nước, từ phòng ngủ lẻn ra, chạy đến phòng khách rót một ly nước, cầm lên định uống, lại nghe trong phòng tắm truyền đến đoạn đối thoại tình cảm nồng cháy.
“Muốn bắn…”
“Ừm… Bắn vào trong miệng anh…”
Dương Mãnh xém phun nước ra.
Kích động trở về phòng, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai người họ dự định đi ngủ phải không? Hai người họ vừa ngủ, Dương Mãnh có thể lăn ra ngủ một chút, chỉ cần đợi đến ngày mai Cố Hải đi làm, Dương Mãnh sẽ an toàn.
Vừa thở phào một hơi, thì nghe thấy âm thanh.
“Muốn em quỳ xuống liếm cho anh.”
Dương Mãnh cả kinh, hé cửa ra một chút, hướng tầm mắt ra ngoài, trong nháy mắt thấy một cảnh không hài hòa, hai người này lại có thể ở trên ghế salon… Được rồi, thể lực tốt thật, vừa mới trong phòng tắm lăn qua lăn lại, bây giờ lại ở phòng khách.
Nửa tiếng sau, kết quả Dương Mãnh cũng không đợi được hai người họ trở về phòng ngủ, trái lại nghe được tiếng ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt, cùng với hai vị nào đó không e dè mà rên rỉ thở dốc.
Dương mãnh mới nãy khát nước đã uống không ít nước, lúc này lại buồn tiểu. Phòng ngủ này không có phòng vệ sinh, cậu phải đi ngang qua phòng khách mới đến được phòng vệ sinh, có nghĩa là phải chờ hai người họ xong việc…
Nửa tiếng sau lại trôi qua… Dương Mãnh hoàn toàn bái phục, còn chưa “bắn pháo” sao? Làm cứ như chưa từng được làm vậy, tinh lực ở đâu mà tràn đầy dữ vậy hả T_T?
Thật không thể nhịn nổi… Dương Mãnh siết chim nhỏ, một bên thúc giục hai người ở ngoài kia, bắn đi, bắn đi…
“Em muốn bắn.” Âm thanh của Bạch Lạc Nhân.
Dương Mãnh cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh.
“Khoan bắn, nhịn một chút cùng bắn với anh.”
Dương Mãnh nghe thấy thiếu chút không khống chế nổi, cậu thay Bạch Lạc Nhân van xin Cố Hải, cầu xin cậu, cho hắn bắn đi!
“Chân không chịu nổi nữa…” Bạch Lạc Nhân thay Dương Mãnh nói lên tiếng lòng.
Không ngờ Cố Hải nhất quyết, “Em khóc cầu xin anh, anh tha em”
Dương Mãnh thiếu điều rơi nước mắt, đại ca, tôi khóc van cậu, cậu mau để cho hắn bắn đi!
Rốt cuộc, Dương Mãnh cũng nghe thấy hai tiếng gầm nhẹ.
“Nó vẫn còn cứng, làm sao bây giờ?”
Dương Mãnh ở trong tủ xụi lơ, Cố đại gia, tha cho tôi một con đường sống với…
Vô vọng nhìn phòng vệ sinh, Dương Mãnh không thể làm gì khác hơn là lấy cái ly trên bàn, phơi phới bay bổng xả ra, từng bước đi đến cửa sổ. Khi tay cậu gần đẩy cửa sổ ra, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Mãnh sợ đến mức chân muốn quỳ xuống đất, nước tiểu xém chút nữa văng lên tay.
Kết quả, cửa không bị mở ra, nhưng tiếp theo lại nghe thấy tiếng va chạm.
Nói chính xác hơn, là một người hai tay đặt lên cửa, một người ở phía sau đánh vào, phát ra âm thanh.
Cách một cánh cửa, Dương Mãnh thậm chí còn chẳng dám mở cửa sổ, nhớ tới Cố Hải đang động phòng dũng mãnh, Dương Mãnh nghĩ cửa này sẽ không chống đỡ được bao lâu. Vì vậy bưng ly nước trốn vào tủ.
Quả nhiên, trong chốc lát lại nghe thấy cửa bị mở ra, trong lòng Dương Mãnh hoảng sợ, nhưng vẫn an ủi mình, hai người họ ở trên giường làm, tôi không lên tiếng thì tốt rồi.
May là cầm theo ly nước vào tủ, hai người họ vạn nhất có ở đây ngủ, tôi ở trong tủ, đến lúc đó lựa thời gian mà chạy đi.
Nhưng, Dương Mãnh lại đánh giá thấp trình độ phóng túng của hai người nọ.
Trên đầu Dương Mãnh hiện lên chữ “Cắt”, đúng lúc vợ chồng son hứng thú gần chỗ này.
Một cảm giác kinh hồn bạt vía, trái tim Dương Mãnh nhảy ra ngoài, tay ổn định ly nước, lấy tay kéo cửa tủ, há miệng run rẩy chờ người nào đó lôi cậu ra. Kết quả cửa tủ vẫn đóng chặt, nhưng trên đó lại truyền đến dày đặc như nhịp trống, kèm theo là cả tủ cũng rung rinh theo.
Trời ơi!!! Mấy người muốn đẩy tôi vào chỗ chết hả!!?
Người kia đánh vào tủ, người này lại bị tủ đụng trúng, đầu khớp xương của Dương Mãnh rã rời, cái gì cũng chưa nói, nhưng mấu chốt là trên tay cậu còn cầm ly nước tiểu đó! 1 giây lắc lư, 3 giây lắc lư, cả người cậu sắp biến thành vũng nước tiểu rồi!
“Thật thoải mái…”
“Hôm nay “vuốt” thật ổn! Trước đây luôn bị lệch, hôm nay vô cùng hoàn hảo! Xem ra cường độ còn chưa đủ, để chồng yêu đây mạnh hơn nha….”
Tôi cảm ơn cậu… Dương Mãnh từ trong kẽ răng thốt ra.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai cũng dần mơ hồ, đến khi Dương Mãnh lần thứ hai mở mắt ra, một tia sáng len vào, rốt cuộc trời đã sáng rồi, các đốt tay của cậu cứng đờ đau đớn, cậu bức thiết ra ngoài giãn gân cốt.
Cũng không biết hai người họ rời giường chưa…
“A…. A… Thật sướng…”
“Em thật dâm đãng”
Dương Mãnh nghe tiếng ve vãn truyền đến bên tai , tiếng gầm nhỏ giằng co cả đêm, trong đầu bái phục sát đất, nghe nói trên đời này có thứ gọi là một đêm làm “N lần”, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến, mở mang đầu óc.
Quay trở lại nhịn một chút, cuối cùng bên kia cũng yên ắng, xác định Cố Hải đã rời đi, Dương Mãnh mới từ tủ áo bước ra, đầu tóc rối bù, mùi khai như từ phòng vệ sinh chui ra.
Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, “Sao cậu còn ở đây?”
Dương Mãnh cũng kinh ngạc, giằng co lâu như vậy, Bạch Lạc Nhân so với Dương Mãnh còn có tinh thần hơn.
“Tôi đi tắm.” Dương Mãnh “ách” một tiếng nói.
Bạch Lạc Nhân nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt tái đi.
Nhưng sau đó Bạch Lạc Nhân còn tái xanh hơn nhìn Dương Mãnh, bởi vì người kia đã trở lại.
“Sao anh lại quay về?” Bạch Lạc Nhân lúng túng hỏi Cố Hải.
Cố Hải cầm túi trống không đi mua bữa sáng ném đi, mặt không đổi nói: “Anh thấy quán ăn có nhiều người lắm, sợ em không chịu được nên đến siêu thị, mua đem lên đây.”
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh cười gượng “Cái này… Hai ngày trước đánh rơi ví ở đây, tôi đến đây hỏi mượn…”
Cố Hải quan sát toàn thân Dương Mãnh, cười lạnh nói, “Mang dép đến đây? Cậu đúng thật là không xem mình là người ngoài nha.”
Dương Mãnh cả người cứng ngắt, tiện đà lấy tay túm lấy Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng khẩn cầu, “Nhân tử, cứu tôi.”
“Cầu cứu cũng vô dụng.” Cố Hải đen mặt “Bản thân em ấy còn không bảo vệ được.”
Dương Mãnh hoành tráng rơi nước mắt , sớm biết có thời khắc này, hà tất phải quay về chịu tội làm gì!!?
Cố Hải cầm điện thoại lên, gọi đến số của Vưu Kỳ.
“10 phút sau, đến đây nhặt xác Dương Mãnh.”