Có người nói: “Hiện tại không có y sư, làm sao bây giờ?”
“Bảo Quốc Sư đại nhân lại tìm y sư tới.”
Trong viện lại trở nên ồn ào.
Ô Tiền Thanh còn chưa đi xa thở dài: “Tiểu Nhược, hai con đợi lát nữa muốn đi gặp Quốc Sư đại nhân, ta và mẹ con không muốn đi, nói với ông cố con một câu.”
“Được.”
Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh tách ra, để hạ nhân dẫn cậu đi gặp Ô Thần Tử.
Người vừa tới đại viện, nha đầu bên người Ô Úy Tuyết đã đến đón, hành lễ với bọn họ: “Quốc Sư đại nhân sau giờ Thân mới trở về, tiểu thư nhà ta cho nô tỳ trước mang hai vị công tử tới đình hóng mát trước đại điện dùng trà.”
Ô Nhược cong cong môi: “Làm phiền ngươi.”
Chi Đào mặt mang ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ, nam nhân này tươi cười so tiểu thư nhà nàng còn đẹp hơn nhiều.
Trong đình, Ô Úy Tuyết đã chờ lâu, xa xa nhìn Hắc Tuyển Dực đi tới, vội vàng sửa sang lại quần áo trên người, chờ hai người đến gần, tự nàng tiến lên nghênh đón, ngăn chặn sự mê luyến với Hắc Tuyển Dực, duy trì cao lãnh ngày thường nói: “Hôm nay mời hai vị lại đây, một là vì nhận lỗi, thứ hai là muốn giải thích chuyện xâm nhập Hắc phủ đều không phải là xuất phát từ bản thân ta.”
Nói thực ra, mấy ngày bị người hạ cổ kia, nàng căn bản là không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Ô Nhược giả vờ khó hiểu mà nhìn nàng: “Không biết Ô Tiểu tỷ nói lời này là có ý gì? Đúng rồi, nếu theo bối phận* mà nói, ta nên gọi người một tiếng bà cô mới phải.” (bối phận chỉ vai vế trong một gia đình như cô cháu, chú cháu ở đây Ô Nhược gọi Úy Tuyết là bà cô tức là em gái của ông nội)
Ô Úy Tuyết nghe được chữ bà, khuôn mặt vặn vẹo: “Chúng ta tuổi không khác biệt nhiều, không cần nói vấn đề bối phận, kêu ta Ô Tiểu tỷ hoặc là Úy Tuyết đều được.
Đương nhiên, nàng hy vọng nhất chính là Hắc Tuyển Dực có thể kêu nàng Úy Tuyết, đáng tiếc, từ đầu đến giờ, Hắc Tuyển Dực chưa từng nói qua một câu, sau khi ngồi xuống vẫn luôn rũ mắt uống trà.
“Vậy được, ta kêu ngươi Ô Tiểu tỷ, ngươi nói chuyện xâm nhập vào Hắc phủ đều không phải xuất phát từ bản thân ngươi là có ý gì?”
Ô Úy Tuyết giải thích: “Mấy ngày trước, ta bị người hạ cổ, bị người khống chế mới có thể làm ra hành vi vô lễ, còn mong hai người thứ lỗi, nói thực ra, mấy ngày ta trúng cổ kia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Ô Nhược biết lời này không phải giả, cười cười: “Thì ra là thế, người của bọn ta đều không quen biết Ô Tiểu tỷ, nên nhầm Ô Tiểu tỷ thành thích khách nên mới có thể đánh người bị thương nặng như vậy, hy vọng ngươi không để trong lòng, không biết Ô Tiểu tỷ có bắt được người hạ cổ?”
“Còn chưa bắt được” Ô Úy Tuyết cũng rất buồn bực với chuyện nàng bị hạ cổ, hại nàng mất hết mặt mũi ở trước mặt người nàng thích, nghe nói ngày đó, nàng bị hộ vệ của Hắc phủ ném ra ngoài.
Lúc này, Hắc Tuyển Dực đứng lên đi đến bên cạnh vườn hoa, lẳng lặng thưởng thức hoa.
Ô Úy Tuyết nghi hoặc: “Huynh ấy đây là……”
Ô Nhược cười nói: Tuyển Dực, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng thích ngắm hoa, hoa trong vườn nhà tỷ nở đẹp như vậy, huynh ấy sao có thể bỏ qua.”
Ô Úy Tuyết vừa nghe, vội vàng tìm cớ nói: “Trong vườn có rất nhiều chủng loại hoa, huynh ấy nhất định không thể nhận biết hết ta đi giới thiệu một chút, Chi Đào, ngươi hầu hạ Nhược thiếu gia.”
“Dạ.”
Ô Nhược nâng chung trà lên, giấu đi nụ cười trên mặt.
Ô Úy Tuyết đi đến bên người Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, ta có thể kêu huynh là Tuyển Dực không?”
Hắc Tuyển Dực không phản ứng với nàng.
Ô Úy Tuyết tiếp tục nói: “Hoa trước mặt huynh kêu hồng môn tuyết, đừng nhìn nó bề ngoài giống mẫu đơn, kỳ thật nó là một loại dược liệu, tất cả các loại hoa trong vườn này đều có thể làm thành đan dược, huynh nếu là có hứng thú, ta có thể giải thích cho huynh nghe.”
Hắc Tuyển Dực giơ tay chạm vào hoa tâm, đột nhiên lên tiếng nói: “Người còn đẹp hơn hoa”
Ô Úy Tuyết sửng sốt, hai má nhanh chóng hồng lên, người nam nhân này là khen nàng, nói như vậy huynh ấy cũng thích nàng?
Nàng vui vẻ trong lòng, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp.
Hắc Tuyển Dực không nhìn nàng, cũng không nhìn hoa, mà là……
Ô Úy Tuyết theo ánh mắt nhìn lại, thì nhìn đến một người nữ nhân mặc áo hoa mỹ lệ được hạ nhân dìu đi ngang qua người nàng.
Nữ nhân kia tất nhiên là phát hiện ra cơ người nhìn nàng ta, mới đầu thì cảm thấy tức giận, nhưng sau khi phát hiện người luôn nhìn chằm chằm nàng là một người nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, mặt nàng ta ngay lập tức nóng lên, sau đó không kiềm chế được mà hướng về phía Hắc Tuyển Dực ngắm lại.
Ô Úy Tuyết bỗng chốc trầm mặt.
Người nữ nhân kia cũng thấy được Ô Úy Tuyết, do dự một lát, liền đi đến trước mặt Ô Úy Tuyết: “Lê nhi chào tiểu cô cô.”
“Ngạn lê, ngươi hôm nay sao lại rảnh tới đại viện đi dạo?” Ô Úy Tuyết nói lời này như là tứ kẽ răng nói ra, Người này không phải ai khác, đúng là con gái mà đại ca nàng thương yêu nhất Ô Ngạn lê, cũng chính là muội muội của Ô Ngạn Lan.
Ô Ngạn lê phát hiện Ô Úy Tuyết nhìn nàng một cách không thích hợp, vội vàng cúi đầu nói: “Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, liền ra ngoài đi dạo một chút không biết Lê nhi có hay không quấy rầy đến tiểu cô cô?”
Đâu chỉ quấy rầy đến nàng, căn bản là đang đoạt nam nhân với nàng, con tiện nữ này. Ô Úy Tuyết gắt gao nắm chặt tay, trên mặt lại vẫn cứ mang theo ý cười: “Hôm nay gia gia muốn ở trong vườn chiêu đãi khách quý, ngươi vẫn là tránh một chút thì tốt hơn.”
Ô Ngạn lê có chút luyến tiếc nhìn thoáng qua Hắc Tuyển Dực, gật gật đầu: “Lê nhi cáo từ.”
Ánh mắt của Hắc Tuyển Dực chuyển động theo bước nàng rời đi.
Ô Ngạn lê rời đi đại viện, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Thẳng đến khi nhìn không tới thân ảnh của nàng, Hắc Tuyển Dực mới thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong đình.
Ô Úy Tuyết hung hăng mà trừng mắt phương hướng Ô Ngạn lê rời đi, thở sâu, xoay người trở lại trong đình, cười hỏi: “Ta nghe nói Tuyển Dực có con trai, là thật sao?”
Nếu chuyện này là thật, vậy chứng tỏ vẻ Hắc Tuyển Dực ngay từ đầu cũng không phải thích nam nhân, vậy nàng cũng có cơ hội làm Hắc Tuyển Dực thích nàng.
Ô Nhược cười nói: “Ô Tiểu tỷ tin tức thật đúng là linh thông.”
“Nói cách khác Tuyển Dực thực sự có cái con trai? Vậy sao không mang theo cùng nhau tới Ô gia?”