“Cha, thật sự không thể thay đổi sao?” Mộ Dung Lan hỏi với giọng điệu run rẩy.
Đầu bên kia điện thoại thở dài, nói: “Lan à, nếu như có thể thay đổi, thì con cho rằng cha không muốn cho con lựa chọn sao?”
“Nhưng…” Vẻ mặt của Mộ Dung Lan lộ ra sự đấu tranh. Vốn dĩ cô cũng đã cam chịu số phận rồi, nhưng bây giờ ngay lúc vừa gặp anh ta thì lại phải rời đi, trong con tim bình lặng của cô như thể lại nổi lên sự rung động.
“Ba tháng. Cha cho con thêm thời gian ba tháng nữa. Nếu ba tháng sau con vẫn không trở về, thì cha sẽ sai người đến đón con về. Đến lúc đó hôn lễ vẫn sẽ được tổ chức như bình thường.” Người đàn ông trung niên dùng một loại giọng mệnh lệnh không thể cãi lại được nói.
“Con biết rồi.” Mộ Dung Lan bất lực nói. Ở trước mặt dòng họ, cô và người nhà của cô căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi cúp điện thoại, môi của Mộ Dung Lan không biết từ lúc nào đã bị cắn chảy ra vết máu. Nhưng ánh mắt lại lộ ra một sự kiên quyết.
Mà lúc này, trong gian phòng tối tắm ở khu ổ chuột của thành phố Vinh kia, bà lão người dân tộc Mèo đang ngồi khoanh chân, một con rắn đen có lớp vảy ánh lên ánh sáng tối bò qua bò lại trên người bà ta, giống như đang bảo vệ bà lão vậy. Đột nhiên, con rắn đen kia dựng người lên, một đôi mắt có con ngươi hình tam giác dựng đứng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ngoài màn trúc.
Sau đó một tiếng cười trách móc truyền đến từ ngoài sân: “Ha ha. Con nghiệt súc này thật là cảnh giác.”
Bà lão dân tộc Mèo mở mắt, chậm rãi thở hắt ra. Từ lúc bị thương khi đánh nhau với Đường Tuấn vào khoảng thời gian trước, bà lão dân tộc Mèo vẫn luôn điều dưỡng. Cho đến tận ngày hôm nay mới được coi như là hồi phục được bảy tám phần.
“Cao thủ cảnh giới Chân Khí quả nhiên không tầm thường!” Bà lão dân tộc Mèo thở dài. Cao thủ cảnh giới Chân Khí tất nhiên là đáng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một cao thủ cảnh giới Chân Khí trẻ tuổi như thế. Nếu như không phải đôi bên đã nằm về phía lập trường đối địch, thì bà ta lại muốn cố gắng kết thân với anh ta.